Hoàng Lực Ngôn vừa lo lắng vừa tức giận, anh ta phải vất vả lắm mới mời Giang Sách về đây được, nếu như bị đuổi đi như thế này thì thật có lỗi với Giang Sách, càng có lỗi ba của anh ta.
Anh ta lo lắng Giang Sách sẽ tức giận, muốn cãi lại vài câu cho Giang Sách.
Kết quả, Giang Sách bình tĩnh nói: “Anh sợ tôi cứu ông cụ, sẽ cướp công lao của anh và chia tiền của anh sao?”
Chuyện này…
Sắc mặt của Hoàng Hoa Lộ thật khó coi.
Chuyện này thì ai cũng hiểu rõ nhưng không ai dám nói ra.
Mọi người ngầm thừa nhận là được rồi, cứ nói huỵch toẹt ra như thế rất khó chịu.
Nhưng Giang Sách đã nói toạc móng heo ra như thế khiến họ không biết trốn đi đâu.
Hoàng Hoa Lộ tức giận mắng: “Con mẹ mày!”
Giang Sách thản nhiên nói: “Nếu không phải anh lo lắng sẽ bị chia nhỏ số tiền kia thì tại sao lại thà nhìn ông cụ chết còn hơn để tôi chữa bệnh cho ông ấy?”
Những lời này khiến Hoàng Hoa Lộ tức giận nhưng không nói nên lời.
Anh ta chỉ vào mặt của Giang Sách: “Anh là cái thá gì? Lỡ như anh giết chết ba tôi thì phải làm sao?”
Lúc này, Hoàng Lực Ngôn đứng ra đỡ lời cho Giang Sách.
“Nếu cậu Giang không thể chữa khỏi, em sẽ không bao giờ dính vào chuyện này nữa.”
“Em sẽ không còn là một phần của nhà họ Hoàng nữa.”
“Mọi người muốn chia tiền thế nào thì chia, em không cần.”
Đến đây thì Hoàng Hoa Lộ hứng thú hẳn lên, ánh mắt của những người khác cũng loé sáng, bớt đi một người chia tiền thì đương nhiên ai mà chẳng muốn chứ.
“Nếu đã như vậy thì cậu hãy đến chữa bệnh xem sao.”
Hoàng Hoa Lộ tránh đường cho Giang Sách.
Đám người Giang Sách thuận lợi bước tới cầu thang và đi về phía phòng của ông Hoàng.
Từ phía sau, Hoàng Hoa Lộ cười nhạt.
Chữa khỏi bệnh cho ông Hoàng ư? Ha ha, đừng hòng.
Bệnh của ông Hoàng là một căn bệnh nan y mà hàng chục bác sĩ nổi tiếng còn không thể chữa khỏi! Nếu có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy, người khác đã làm rồi, sao có thể trì hoãn đến tận bây giờ?
Cho nên Hoàng Hoa Lộ ăn chắc Giang Sách rồi.
Theo anh ta, chắc chắn Hoàng Lực Ngôn sẽ không được chia tiền.
Tầng hai.
Đẩy cửa vào phòng.
Chỉ thấy một người giúp việc đang chăm sóc một ông già, chỉ một biến động nho nhỏ là thấp thỏm không yên ngay.
Ông lão nhắm nghiền mắt, mặt tái xanh như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, đáng sợ nhất chính là toàn thân ông ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tóc cũng bị rụng hết.
Giang Sách hỏi: “Ba của anh bao nhiêu tuổi?”
“Sáu mươi bốn tuổi.”
Chỉ mới sáu mươi bốn tuổi mà đã trông như thế này, bình thường không biết đã ăn nằm với bao nhiêu phụ nữ.
Đinh Mộng Nghiên nhéo cánh tay Giang Sách, nhỏ giọng nói: “Đây là bài học kinh nghiệm cho anh.
Sau này phải ngoan ngoãn vào, nếu không anh cũng sẽ bị phụ nữ hút hết sinh lực như vậy đấy.”.
Giang Sách cạn lời.
Anh bước đến giường bệnh, sau khi xem xét cẩn thận tình trạng của ông cụ, anh gật gù, trong lòng đã hiểu rõ.
Nói một cách chính xác, ông cụ bị nhiều triệu chứng cùng một lúc, thêm vào đó, cơ thể của ông bị phụ nữ phá đến mức cạn kiệt sức lực, đơn giản là cơ thể ông ta không đủ sức chống chọi với bệnh tật.
Không chết đã là may mắn lắm rồi.
Loại bệnh này rất khó chữa, cho dù là y thuật tuyệt đỉnh đến đâu mà không có thần dược khôi phục tinh khí thì cũng chưa đủ.
Cũng may mắn là anh có được cây nhân sâm núi ngàn năm tuổi, nếu không thì có lẽ cả Giang Sách cũng phải chắp tay chào thua.
“Giấy bút.”
Hoàng Lực Ngôn lập tức sai người đưa tới.
Giang Sách cầm bút quẹt mấy đường lên tờ giấy, đưa cho Hoàng Lực Ngôn: “Dựa theo những gì tôi viết trên giấy hãy đi xử lý nhân sâm, nửa giờ sau đưa tới đây.”
“Vâng.”
Hoàng Lực Ngôn cầm tờ giấy và nhân sâm đi ra khỏi phòng.
Tiếp theo, Giang Sách lấy ra một loạt ngân châm, kể từ khi anh luyện tập “Bát quái khí châm” vẫn luôn giữ những cây ngân châm này bên người để đề phòng có thể dùng tới bất cứ lúc nào.
Quả nhiên cái gì được chuẩn bị cũng đều đáng giá.
Đầu tiên anh khử trùng ngân châm, sau đó nhờ người khác giúp cởi áo ông Hoàng ra và đỡ ông ta ngồi dậy.
Ngay sau đó, Giang Sách đâm một cây ngân châm mỏng vào các huyệt đạo trên cơ thể ông Hoàng.
Huyệt đạo được mở ra.
Giang Sách đã dẫn khí của mình vào cơ thể ông Hoàng để nuôi dưỡng khí của ông ta.
Một lúc sau, ngân châm từ từ chuyển sang màu đen.
Đồng thời khi Giang Sách thay đổi ngân châm, anh đã dẫn khí hình thành trong cơ thể ông Hoàng đi khắp cơ thể, đảm bảo rằng mọi bộ phận của cơ