Hơn 8 giờ sáng, tại cửa bắc Đại học Ngoại ngữ Thành phố.
Từng chiếc siêu xe dừng lại ở ven đường, lần lượt đón những cô gái trẻ trung xinh đẹp rồi chạy đi.
“Tô Nhàn, nghe nói chị họ của cậu sẽ đến đón cậu phải không?”
“Ừm.”
“Chị họ của cậu chính là người đẹp nổi tiếng thành phố Giang Nam, hôm nay cuối cùng cũng may mắn thấy mặt một lần.”
Tô Nhàn lắc đầu, quay mặt đi.
Lúc này, một chiếc Lexus màu bạc dừng lại ở ven đường, Tô Nhàn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của chị mình.
“Chị ơi!”
Cô ấy chầm chậm chạy qua, kết quả là cửa xe vừa mở, từ bên trong đi ra lại là một người đàn ông xa lạ.
“Anh là?”
“Anh tên là Giang Sách, là anh rể của em.”
Tất cả bạn học của Tô Nhàn đều vây quanh ở chỗ này, trên khuôn mặt hiện lên sự trào phúng chế giễu.
“Này, Tô Nhàn, sao chị của cậu không tự mình tới vậy? Xem ra chị ấy cũng không quan tâm cậu lắm nhỉ.”
“Mình có nghe nói anh rể này của cậu là ở rể đấy, để anh ta đến đón cậu đúng thật là sự tôn trọng lớn nhất dành cho cậu rồi.”
“Chậc chậc, hoa khôi của chúng ta vậy mà thụt lùi đến mức cùng một đẳng cấp với một người ở rể, ây da thảm thương thảm hại quá.”
Nhóm bạn học cười ha ha, sau đó ồn ào lên từng chiếc siêu xe rời đi.
Tô Nhàn oán hận giậm chân xuống đất.
“Giang Sách, là ai bảo anh tới vậy? Chị của em đâu?”
Giang Sách gãi gãi đầu: “Chị của em họp hành cả đêm rồi, mệt đến độ đi không nổi, không còn cách nào khác, anh tới đón em không phải cũng giống nhau sao?”.
Truyện mới cập nhật
“Không giống nhau!”
Giang Sách nhún vai: “Trước hết lên xe đã rồi nói sau.”
Tô Nhàn lên xe trong sự không vui, dọc đường đi, đừng nói là trò chuyện, trong toàn bộ hành trình, ngay cả liếc nhìn Giang Sách một cái mà Tô Nhàn cũng không làm.
Tô Nhàn cảm thấy mất mặt khi ở chung một chỗ với anh.
Trong lúc xe đang chạy trên một đoạn đường nhựa thì bỗng nhiên có một chiếc xe việt dã chạy song song qua bên này.
Mở cửa sổ xe ra có thể nhìn thấy năm người đàn ông vạm vỡ trọc đầu đang ngồi trong chiếc xe sát bên.
Có một người trong đó hét to vào trong xe của Giang Sách: “Này, em gái Nhàn, chúng tôi ở cửa đông đợi em cả nửa giờ, em lại ở cửa bắc bỏ chạy với người khác, có kỳ cục quá không vậy?”
Giang Sách nhíu mày: “Mấy người đó là ai vậy?”
Tô Nhàn có vẻ rất lo lắng, lắp bắp nói: “Là… là người xấu! Đừng… đừng quan… quan tâm bọn họ… đi mau.”
Một chân Giang Sách đạp xuống chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Nhưng dường như đối phương đã sớm đoán trước được bọn họ sẽ bỏ chạy nên lập tức có một chiếc xe chạy qua đây từ phía đối diện hòng chặn đường đi của Giang Sách.
Cùng lúc đó ở phía sau lại có thêm hai xe đuổi tới.
Trước sau đều bị chặn đứng, Giang Sách không thể không giẫm xuống chân phanh rồi dừng xe ở ven đường.
Mấy chiếc xe đồng thời dừng lại, một nhóm mấy tên đàn ông trọc đầu nối đuôi nhau xuống xe rồi bao vây lấy xe của Giang Sách.
“Xuống xe!”
“Nhanh lên, xuống xe!”
Đối phương vừa lớn tiếng la hét, vừa cầm búa và cờ lê gõ lên cửa sổ xe, phát ra những tiếng “Rầm rầm” vang dội, đáng sợ tới mức Tô Nhàn phải khóa trái cửa, cả người cuộn tròn ở ghế sau của xe.
“Đợi ở trên xe đừng nhúc nhích.”
Giang Sách cởi đai an toàn ra, mở cửa xuống xe.
“Các người là ai?” Giang Sách bình tĩnh hỏi.
Lúc này, từ trong đám người có một người đàn ông vạm vỡ trọc đầu cao gần 1m9, trên người xăm hai con rồng bước ra.
Hắn cười gian rồi nói: “Sao cơ, toàn bộ thành phố Giang Nam còn có người không biết đến Long Trọc Đầu tao à?”
Giang Sách trả lời: “Các người và Tô Nhàn có hiềm khích gì sao?”
“Hiềm khích?” Long Trọc Đầu lấy ra một tập hóa đơn: “Tháng trước con bé này mượn hai vạn tệ ở chỗ tao và hứa là hôm nay sẽ trả lại, kết quả là lừa tụi tao đến cửa đông trường học chờ nó còn bản thân thì từ cửa bắc bỏ chạy, mày nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?”
“Hai vạn tệ, tôi trả thay cho con bé.”
“Sao? Mày nói cái gì?”
Long Trọc Đầu cười ha hả, mười mấy tên đàn ông đầu trọc cũng cười lớn theo, nhìn Giang Sách như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Mày con mẹ nó có bị thiểu năng không vậy? Mượn hai vạn trả hai vạn? Xem băng Trọc Đầu tụi tao là tổ chức từ thiện đấy à? Mày đi vay tiền ngân hàng cũng đâu thể nào ngay cả một đồng tiền lãi cũng không có, đúng chứ?”
Giang Sách