Nhân viên phục vụ vô cùng đáng đánh đòn mà gật đầu, dùng giọng điệu khẳng định nói: "Đúng, tôm nhà chúng tôi là tính một con một suất.
"
Lời nói trông thì rất chi lịch sự, nhưng nói ra khỏi miệng lại vô cùng gợi đòn!
Hơn hai vạn, đối với người sinh ra trong gia đình như Tân Uẩn căn bản không tính là số tiền to tát, cô ấy vẫn bỏ ra nổi, vấn đề là bỏ ra thì bỏ ra được nhưng không ai muốn vô duyên vô cớ bị người ta làm thịt!
Coi như cô ấy đã hiểu rồi.
Nhà hàng này, chuyên môn lừa những vị khách trông có vẻ nhiều tiền.
Một mặt là vì người đến từ bên ngoài ở tới đây sẽ chẳng ai giúp, về mặt khác mọi người đều không muốn gây chuyện rước rắc rối về mình, cho nên đa số mọi người đều cắn môi tự dặn mình không nên dính vào.
Cơ mà Tân Uẩn không nhịn được!
Từ nhỏ tính tình cô ấy đã quật cường, sao có thể chịu thiệt thòi này?
Giọng nói của cô ấy rất bất thiện: "Mấy người muốn nâng giá, cố ý lừa khách! Tôi sẽ gọi điện thoại cho Cục quản lý giá hàng hóa, xem mấy người đưa ra mức giá này thế nào!"
Cô ấy cho rằng nhắc tới Cục quản lý giá hàng hóa thì đối phương sẽ chịu thua.
Ai ngờ…
Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười nói: "Được thôi, mời gọi.
Cô có biết số điện thoại của Cục quản lý giá hàng hóa không? Nếu không biết chúng tôi có thể gọi giúp cô.
"
Quả thực quá đá lắm rồi!
Loại nhà hàng cố ý lừa khách này lại còn không thèm sợ Cục quản lý giá hàng hóa ư?
Tân Uẩn giận không nhịn được, trên thế giới này sao lại có thể tồn tại người cuồng vọng như vậy chứ?
Cô ấy hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ mấy anh vẫn cho rằng giá của mình hợp lý sao? Cho nên người của Cục quản lý giá hàng hóa đến các anh mới không sợ?"
Nhân viên phục vụ khẽ cười một tiếng: “Đến đây thì sao? Giá chúng tôi quy định có lẽ có một chút không hợp lý, nhưng đồ cô cũng ăn rồi, không phải à? Đến lúc đó người có đến, cùng lắm thì lùi một bước, cô phải nộp hơn một vạn tệ mới có thể đi.
"
"Cho nên cô gái à, so với người của Cục quản lý giá hàng hóa phiền phức thì chẳng bằng hiện tại chúng ta lùi một bước.
Tôi không cố chấp với hai vạn tệ nữa, cô trả tôi một nửa, giao ra một vạn là được, thế nào?"
Lời này thiếu chút nữa khiến Tân Uẩn tức lệch cả mũi.
"Anh nói thế này là có ý gì hả? Tưởng mình có thể vô pháp vô thiên thật sao?"
"Ài! cô gái này, sao cô không nghe lời khuyên bảo thế? Hay là, cô gọi điện thoại đi, kết quả sẽ chẳng khác lời tôi nói là bao đâu, cũng không phải lần một lần hai gì rồi.
"
Tân Uẩn gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đúng vậy, người ta cắm rễ ở Nam Thành từ lâu, nơi đây đã sớm ngầm hiểu quy tắc này rồi, cho dù mình có gọi điện cho Cục quản lý giá hàng hóa đến, đến lúc đó nhiều nhất là bớt đi được một nửa số tiền.
So với lãng phí thời gian như vậy, còn không bằng hiện tại cứ trả một vạn rồi rời đi.
Chuyện thì là vậy, nhưng lý nào lại nói như vậy! Tân Uẩn thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
Đặc biệt lúc nghĩ đến hiện tại Tân Tử Dân và Giang Sách còn chưa trở lại, không biết có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không, trong lòng Tân Uẩn càng thêm buồn bực.
"Tiền này, tôi sẽ không trả!"
Tân Uẩn cầm lấy túi xách, đứng dậy muốn đi, kết quả có hai tên bảo vệ đi từ cửa đến, ngăn cản Tân Uẩn về chỗ mình.
Không trả tiền đã muốn đi?
Không thể nào!
Nhân viên phục vụ nói: "Cô gái, tôi thấy cách ăn mặc hiện tại của cô cũng đâu phải người không có tiền, đừng cố chấp nữa.
Tiêu tiền tiêu tai họa, chuyện này cứ thế cho qua đi, hà tất phải vạch mặt nhau?"
"Cô xem cô còn rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo bậc này, nếu bị bảo vệ bất cẩn cắt phải, hoặc là để lại mấy bạt tai thì đâu có đáng?"
Tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng không ai lại không nghe ra sự uy hiếp trắng trợn trong đó.
Trong lòng Tân Uẩn ấm ức không thôi.
Tú tài gặp phải binh, có lý cũng nói không rõ.
Cô ấy là người có tính tình ngang ngược, nhưng vậy thì đã sao? Ở trước mặt người vô liêm sỉ không biết xấu hổ, cô ấy càng quật cường, đối phương lại càng dùng thủ đoạn độc hơn.
Xét đến cùng, cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
Nhà hàng lớn mà lại bắt nạt khách.
Bắt nạt cũng thôi đi, lại còn bắt nạt thiếu nữ có tiền đến từ nơi khác!
Tân Uẩn cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn giữ lại chút lý trí, giữa tiền tài, thể