Chu Doãn Cường và Kevin Diêm dựa vào tường, họ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, tay chân lạnh ngắt.
Nhìn mấy tên đàn em kêu gào đau đớn bên ngoài, hai gã sợ hãi khóc lên.
Khi họ đang tuyệt vọng, cánh cửa bị bật ra với một tiếng nổ, một nhóm lớn cảnh sát được trang bị mạnh mẽ xông vào, tấn công và bắt giữ rắn độc.
Nhìn thấy cảnh sát, Chu Doãn Cường phấn khích không nói nên lời.
"Đồng chí cảnh sát, đồng chí đến rồi.
Tôi sắp bị rắn cắn chết mất."
Chu Doãn Cường nằm vật vô cùng bất lực, toàn thân yếu ớt, cho đến khi đám rắn độc trong phòng được cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mau đi ngay, mau đi thôi."
Chu Doãn Cường đưa Kevin Diêm rời khỏi hiện trường và chạy khỏi tòa nhà văn phòng.
Ngay lập tức, một nhóm phóng viên lao lên phỏng vấn.
Chu Doãn Cường đâu quản nhiều như vậy, ông ta trực tiếp đẩy mọi người ra, chạy đến bãi đậu xe, lái chiếc BMW của mình rồi đưa Kevin Diêm đi.
Còn sống được lần này đúng là mạng lớn mà.
Trên đường đi.
Chu Doãn Cường không ngừng lau mồ hôi: "Khổng Quang Triết, tên khốn đó, đã lấy tiền của tôi còn cố tình lừa tôi, muốn giết tôi để tự nuốt tiền! Đồ khốn kiếp, rác rưởi, khốn kiếp!"
Kevin Diêm lắc đầu.
"Chủ tịch Chu, tôi không nghĩ đơn giản như vậy."
"Nếu Khổng Quang Triết thực sự làm điều đó, anh ta không cần phải ở trong tòa nhà.
Đây không phải là tự tìm cái chết sao?"
"Trên thực tế, Khổng Quang Triết đã chết, vì vậy tôi không nghĩ anh ta đã làm điều đó."
Chu Doãn Cường mắng: "Còn có thể là ai? Chỉ có hắn nuôi nhiều rắn độc như vậy."
Kevin Diêm chớp chớp mắt nói: "Tôi nghĩ là Giang Sách, anh ta nhất định đã lén lút động tay động chân, phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, cho nên mới dùng cách gậy ông đập lưng ông, dùng mưu đồ độc ác này đối với chúng ta."
Nghe vậy, trái tim của Chu Doãn Cường càng lạnh hơn.
"Giang Sách? Giang Sách nữa à?"
"Giang Sách này có năng lực gì vậy chứ? Giỏi đánh đấm thì thôi đi, cả mưu trí với thế lực cũng mạnh đến mức khiến người khác sợ hãi."
"Khải Văn, anh rảnh không có việc gì làm à mà khiêu khích một con quái vật như vậy hả?!"
Bây giờ Chu Doãn Cường thực sự hối hận.
Tất nhiên, không phải thực sự hối hận, mà là đã bị sức mạnh của Giang Sách làm cho kinh ngạc và phải hối hận.
Kevin Diêm nhếch miệng nói: "Tất cả không phải là do ngài sao? Nếu như không phải ngài thèm thuồng Dương Quân Như, sao có thể gây ra hàng loạt chuyện này?"
"Đệch, anh còn dám cãi lại sao?"
Chu Doãn Cường giơ tay tát anh ta một cái, Kevin Diêm rất tức giận nhưng không dám nói.
Cả đoạn đường không ai nói lời nào cả.
Họ lái xe đến một khu biệt thự và đến trước cửa một biệt thự, đó là nhà của Chu Doãn Cường.
Cả hai lần lượt xuống xe bước vào nhà.
Chu Doãn Cường trực tiếp ném áo khoác vào thùng rác, sau đó đi vào phòng tắm rửa sạch, mặc quần áo sạch vào, đồng thời yêu cầu Kevin Diêm thay quần áo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người ngồi đối mặt trên ghế sô pha.
Chu Doãn Cường cầm một quả táo trên bàn lên ăn: "Nói gì thì cũng muộn rồi, lần này tôi thật sự chọc nhầm người.
Ngay cả thế lực ngầm mạnh mẽ như ổ Phúc Xà cũng bị Giang Sách dễ dàng xử lí, chúng ta còn có thể làm gì với anh ta chứ?"
Kevin Diêm cúi đầu không nói.
Đã thử mọi cách có thể nghĩ ra, còn làm gì khác được chứ?
Thực sự không được nữa thì xin lỗi ư?
Hừ, sao mà được, nếu là cọ xát nhỏ thì cúi đầu xin lỗi là xong.
Lần này lại ép chết một đại ân nhân thân thiết như ông nội người ta, người ta có thể tha chỉ vì một hai lời xin lỗi không?
Nghĩ thôi cũng biết không thể.
Trong khi cả hai đang thở dài, đột nhiên, người quản gia đưa tới một chiếc hộp.
"Chủ nhân, có người vừa mới gửi một cái gì đó."
"Ai?"
"Người đó không nói gì, chỉ là ra hiệu tôi đưa