Khi đi ra khỏi nhà tù, đôi mắt của Đinh Tử Ngọc sáng lên, hạnh phúc như thể cô ta vừa mua được một chiếc túi Channel vậy.
Không, còn vui hơn thế gấp trăm lần!
Lên xe.
Đinh Tử Ngọc nắm lấy cánh tay của Đường Mạt: "Chồng, cảm ơn anh đã giúp em."
Đường Mạt có vẻ khá lạnh lùng, thậm chí có chút sợ hãi.
Nếu có ai trong toàn bộ nhà họ Đinh khiến anh ta cảm thấy hồi hộp, đó chỉ có thể là Đinh Hồng Diệu.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được lần tiếp xúc với Đinh Hồng Diệu khi trước.
Trong mắt Đường Mạt, đây là một ác nhân có chỉ số IQ vượt trội.
Bạn không bao giờ biết người kia đang nghĩ gì.
Đường Mạt hỏi: "Vợ à, anh cả của em có đáng tin không?"
Đinh Tử Ngọc mỉm cười: "Sao thế, anh không tin vào thực lực của anh trai em sao?"
"Không phải anh hoài nghi thực lực của anh ta, mà là anh lo lắng về tính cách của anh ta.
Năng lượng của người đàn ông này quá mạnh.
Nếu anh ta muốn báo thù cả nhà họ Đinh, e rằng anh ta cũng sẽ gây hại cho em."
Đinh Tử Ngọc xua tay: "Về điểm này anh có thể yên tâm, anh trai em từ nhỏ đã chăm sóc em.
Có thể nói em là mối quan tâm duy nhất của anh ấy trên đời này, em biết rõ điều đó nên mới dám đến gặp anh trai.”
"Anh cũng mong là như vậy."
Họ lập tức rời khỏi cổng trại giam, ở đây lâu chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ, đó là một điều không tốt.
…
Trời sắp tối, Giang Sách lái xe về nhà.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh đã nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đang chuẩn bị một số tài liệu, vẻ mặt có chút không ổn.
"Chuyện gì vậy?"
"Công ty có việc phải làm.
Buổi tối em phải ứng phó một bữa tiệc tối."
Từ tiệc tối khiến Giang Sách khó chịu.
Anh hỏi: "Quan hệ của em và ông cụ căng thẳng như vậy, căn bản không liên quan gì đến công ty nữa, chỉ là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa, sao ông cụ lại đột nhiên muốn để em ứng phó một bữa tiệc tối?"
Đinh Mộng Nghiên cười khổ thở dài: "Còn cần hỏi sao? Cố ý đặt bẫy cho em."
"Ồ? Lần này ông ta nói cái gì?"
"Để em quảng bá sản phẩm mới nhất của công ty.
Nếu thành công, sẽ chia 30% lợi nhuận.
Nếu thất bại, sẽ lấy lại 10% cổ phần của công ty."
Có vẻ như Đinh Trọng vẫn không thể quên đi số cổ phần ít ỏi trong tay Đinh Mộng Nghiên.
Nghĩ mọi cách cũng phải lấy lại.
Đinh Mộng Nghiên uể oải nói: "Chao ôi, bây giờ em đang bị mọi người trong gia tộc quát đánh.
Ông nội nóng lòng muốn lấy lại cổ phần của em, thực sự mệt mỏi lắm.
Thật ra, em không muốn những cổ phần này nữa.
So với việc phải chiến đấu với ông ta mỗi ngày, chi bằng trả lại cho họ, em rời công ty và tự do phát triển thôi."
Đây cũng là một sự lựa chọn bắt buộc trong lúc bất đắc dĩ.
Giang Sách bước tới nói: "Đây là lựa chọn tồi tệ nhất, cũng là kết quả mà ông cụ cùng những người khác muốn thấy nhất.
Cho dù muốn trả lại cổ phần, chúng ta cũng không thể trả lại dễ dàng như vậy.
Mộng Nghiên, anh sẽ đi cùng em đến bữa tiệc tối này."
"Vâng."
Đinh Mộng Nghiên cũng hy vọng như vậy, thà có chồng bên cạnh còn hơn lo ứng phó tiệc tối một mình.
Trong trường hợp gặp phải người xấu, có Giang Sách chăm sóc, cô có thể yên tâm hơn rất nhiều.
Cả hai thu dọn đồ đạc một chút và lái xe đến khách sạn đã định.
…
Cùng lúc đó, trong tòa nhà văn phòng của Sản xuất nhiệt Đinh, Đinh Trọng, Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc, đang chào đón một vị khách quý.
Ông ta là chủ tịch của Xí nghiệp Hồng Vận - Ninh Luân.
“Sếp Ninh, ông uống trà đi.” Đinh Tử Ngọc cung kính bưng một tách trà, sau đó lui ra một bên.
Ninh Luân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ông Đinh, tối nay ông gọi điện thoại cho tôi tới đây, để giới thiệu những sản phẩm mới của công ty ông cho tôi à?"
Đinh Trọng gật đầu: "Đúng vậy, đây là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi với chất lượng hạng nhất và chưa bao giờ được tiết lộ với công chúng.
Tôi đặc biệt giới thiệu nó cho ông, chỉ vì chúng ta là đối tác cũ của nhau, thứ tốt phải cho ông xem trước."
Ninh Luân nhìn vào bảng dữ liệu và thành phẩm thực tế, trên khuôn mặt của ông ta lại chẳng có một nụ cười.
Ông ta bất lực nói: "Hàng là hàng tốt, công ty chúng tôi đúng lúc cũng cần hàng này.
Ông cụ, ông nhìn chuẩn đấy."
Đinh Trọng mỉm cười.
Nhưng không để Đinh Trọng vui vẻ, Ninh Luân đã nói thẳng: "Nhưng tôi cũng tin rằng ông sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi vào buổi tối chỉ vì chuyện này.
Chuyện này có thể xử lý bất cứ lúc nào, để trợ lý của tôi làm cũng được, không cần phải nói với tôi chứ, phải không?"
Đinh Trọng gật đầu: "Nếu sếp Ninh đã lên tiếng, tôi không có gì phải giấu giếm.
Đúng vậy, tôi tính bán đợt hàng này cho ông, đồng thời, tôi cũng sắp xếp cho cháu gái tôi nói chuyện với giám đốc bộ phận của công ty các ông vào tối nay.
Nó cũng muốn bán hàng cho các ông."
"Tôi muốn sếp Ninh giúp đỡ tôi và yêu cầu giám đốc bộ phận của ông trực tiếp từ chối yêu cầu của cháu gái tôi, khiến cho nó "ăn canh bế môn"!"
Ninh Luân cau mày.
"Ông cụ, ông bảo tôi diễn một vở kịch với ông, cố ý nhắm vào cháu gái của ông sao?"
“Tuy có vẻ hơi khó nghe nhưng đó là sự thật.” Đinh Trọng cho biết: “Đợt hàng này là thứ mà công ty các ông cần, ông vẫn có thể mua được với giá thành thấp.
Đối với ông, không mất mát gì cả, hơn nữa còn kiếm lời.
Đồng ý yêu cầu của tôi chỉ là thuận nước giong thuyền, không tổn thất gì, tại sao lại không làm?"
Chiêu này thật là tàn ác.
Một mặt là bảo Đinh Mộng Nghiên đi thương lượng, mặt khác Đinh Trọng thương lượng trực tiếp với chủ tịch đối phương, bán với giá thành thấp, Ninh Luân không có lý do gì không làm.
Chỉ cần Ninh Luân đồng ý, Đinh Mộng Nghiên chắc chắn sẽ thất bại.
Đinh Mộng Nghiên thất bại, tất cả mười phần trăm cổ phần sẽ được thu hồi.
Ý tưởng tuyệt vời!
Tuy nhiên, điều duy nhất ông ta tính toán sai là tham vọng của Ninh Luân.
Ninh Luân cười khúc khích: "Chiêu này của ông cụ đúng là lợi hại.
Tôi làm giúp ông sẽ giảm thọ đấy.
Tôi là một tín đồ Phật