Anh ta vẫn muốn đổi nữa ư?
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Nhất là Đinh Mộng Nghiên, hôm nay cô đến đây không phải để thắng, mà là để hòa thuận với anh chị mình, nhưng nhìn tình hình hiện tại, hơi trái ngược với mong muốn của cô.
Đinh Mộng Nghiên can ngăn: "Anh hai, thôi bỏ đi, anh đừng đổi nữa.
Anh thấy thế này được không? Em sẽ trả lại toàn bộ số tiền thắng cược cho anh, không lấy một xu nào cả."
"Ha ha, mày đang thương hại ai đấy?"
"Tao chính là đối tượng cần mày thương hại à?"
"Cút ra chỗ khác!"
Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, Đinh Phong Thành hoàn toàn phớt lờ ý tốt của Đinh Mộng Nghiên.
Chẳng mấy chốc, anh Hải - người phụ trách khu giải trí đi tới, tay cầm ly rượu vang, khẽ cười hỏi: "Cậu Đinh, cậu tìm tôi à?"
"Đúng vậy, tôi muốn cầm cố mười lăm phần trăm cổ phần nhà họ Đinh với anh, để đổi lấy chút tiền tiếp tục đánh bài."
"Cậu Đinh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên rồi."
"Thôi được rồi, tôi sẽ cầm cho cậu năm trăm triệu."
Năm trăm triệu ư?
Đinh Phong Thành không vui: "Này, anh Hải, anh không coi trọng nghĩa khí rồi đấy.
Chẳng lẽ anh lại không biết cổ phần nhà chúng tôi có giá bao nhiêu.
Trước đây, Ninh Luân của xí nghiệp Hồng Vân phải bỏ ra một tỷ mới lấy được mười phần trăm cổ phần của nhà chúng tôi.
Vậy mà bây giờ anh định dùng năm trăm triệu này để chiếm đoạt mười lăm phần trăm cổ phần của tôi ư?".
ngôn tình tổng tài
Anh Hải híp mắt lại nói: "Đây là khu giải trí, chứ không phải khu thương mại, tôi cũng không mua bán.
Năm trăm triệu, cậu Đinh, cậu có muốn lấy hay không? Nếu cậu thật sự không muốn lấy, vậy thì cậu có thể đi tìm Ninh Luân để mua cổ phần của cậu."
Bảo anh ta đi tìm Ninh Luân ư?
Anh ta làm gì có thời gian đó, bây giờ Đinh Phong Thành đang ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn lấy lại tiền ngay.
"Được được được, năm trăm triệu thì năm trăm triệu, thành giao."
"Cô đi đổi cho cậu Đinh đi."
Chẳng mấy chốc, một khay thẻ bài năm trăm triệu đã được đổi tới.
Đinh Phong Thành cười ha hả nói: "Mấy người ai cũng đừng hòng chạy trốn.
Mấy người đã thắng được tiền của tôi thì đừng hòng bỏ chạy.
Chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, một là tôi thua sạch, hai là tôi sẽ lấy lại tiền."
"Nhưng, bài ba lá này thì không thể chơi được nữa, chúng ta đổi trò khác đi."
Mọi người liếc nhìn nhau.
Bọn họ đã từng gặp người đánh bài điên cuồng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người nào điên cuồng như thế này.
Bây giờ Đinh Phong Thành đã hoàn toàn nóng đầu, không chịu nghe ai khuyên nhủ, không những thế, Đinh Tử Ngọc còn đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, nói gì mà nhất định có thể lấy lại tiền.
Bề ngoài thì cô ta đang cổ vũ cho Đinh Phong Thành, nhưng trên thực tế càng khiến Đinh Phong Thành nóng nảy hơn.
"Nào, chúng ta đi tung xúc xắc đi!"
Sau đó, trong vòng một tiếng đồng hồ, Đinh Phong Thành đã kéo mọi người chơi hết trò chơi trong phòng đánh bài trên tầng hai.
Từ tung xúc xắc đến chơi mạt chược, từ cờ tỉ phú đến baccarat, thậm chí là bài một lá lớn nhỏ.
Nhưng mặc kệ anh ta đổi trò chơi gì cũng thua.
Anh ta chơi trò nào cũng thua, trong khi người khác còn có lúc thua lúc thắng.
Xét tổng thể, tối nay anh ta như bị trúng tà, ngoại trừ Đinh Phong Thành ra thì mấy người khác đều thắng cả.
Có người thắng ít, có người thắng nhiều, và đó chính là sự khác biệt.
Ngược lại, trong vòng một tiếng đồng hồ, Đinh Phong Thành đã mất sạch năm trăm triệu, mười lăm phần trăm cổ phần đã bị thế chấp cũng không thể lấy lại được.
Đêm hôm khuya khoắt, gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, khiến Đinh Phong Thành rùng mình, cuối cùng đầu óc đang nóng bừng bừng cũng khôi phục lại chút tỉnh táo.
"Mình… đã thua hết rồi ư?"
Đúng lúc này, Đinh Tử Ngọc còn bước tới an ủi: "Phong Thành à, em đừng bao giờ nghĩ không thông, tiền tài chỉ là vật ngoài thân..."
Nhưng Đinh Phong Thành đã không còn nghe thấy Đinh Tử Ngọc đang nói gì nữa.
Bởi vì trong đầu anh ta đang là một mớ hỗn độn.
Chẳng phải tối nay anh ta đi đối phó với Đinh Mộng Nghiên hay sao? Còn muốn lấy lại cổ phần của Đinh Mộng Nghiên.
Tại sao cuối cùng anh ta lại mất hết cổ phần trong tay mình cơ chứ?
Mất rồi, mất hết rồi.
"Không, cổ phần công ty không thể mất."
Đinh Phong Thành sợ hãi nhìn anh Hải: "Anh mau trả lại cổ phần cho tôi, mau trả lại cho tôi!"
"Xin lỗi cậu Đinh, nếu cậu muốn cổ phần thì hãy lấy một tỷ rưỡi ra đổi."
"Một tỷ rưỡi ư? Nhưng anh chỉ đưa cho tôi tổng cộng có năm trăm triệu."
"Lúc trước là lúc trước, còn bây