Khi mở mắt ra, Đinh Phong Thành thấy mình đang nằm trên giường bệnh với một chiếc kim cắm trên mu bàn tay.
Đinh Mộng Nghiên ngồi bên giường và nhìn anh ta, Giang Sách và Đồng Quán Thạch đang nói chuyện ở cửa.
“Tỉnh rồi à?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Đinh Phong Thành gật gật đầu, chật vật ngồi dậy, trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, hồi lâu sau mới bình tĩnh được.
Giang Sách đi tới, ôn tồn nói: "Bác sĩ nói chỉ là thiếu oxy não tạm thời, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, đừng nóng vội."
Haha, không vội được sao?
Đinh Phong Thành dựa vào giường, hai mắt nhìn thẳng vào ngọn đèn, vẻ mặt chua xót nói: "Xong rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Với khoản vay ngân hàng 200 triệu, làm sao có thể lấp kín một lỗ thủng to như vậy được chứ?"
"Hơn nữa hai trăm triệu này dùng để mua nguyên liệu.
Bây giờ tiền đã bị người ta cuỗm đi, không có nguyên liệu thì dự án không thể tiến hành được nữa."
"Hủy hoại, tất cả mọi thứ đã bị hủy hoại."
Giọng điệu của Đinh Phong Thành rất cô đơn, trái tim đau đớn còn hơn cả cái chết, giờ đây, anh ta thật sự muốn nhảy xuống sông chết quách đi cho xong.
Đồng Quán Thạch bước tới nói: "Cậu Đinh, muốn trách thì hãy trách tôi! Là do tôi kiểm tra không tốt, thậm chí còn không nhìn thấy giấy tờ giả."
Đinh Phong Thành xua tay: "Làm sao ông có thể phát hiện ra giấy tờ giả do Tôn Khả Thành đặc biệt làm ra chứ? Không chỉ vậy, hắn còn yêu cầu công nhân hợp tác diễn kịch, thậm chí còn mua nguyên liệu cao cấp từ nơi khác để đối phó với việc kiểm tra, Tôn Khả Thành đã làm mọi thứ chỉ để tôi mắc bẫy."
Mọi người đều im lặng.
Quả thực, Tôn Khả Thành quá tỉ mỉ, những người kinh doanh bình thường sẽ không tính kế tinh vi như vậy.
Làm sao có ai có thể đặc biệt bỏ ra hai triệu để mua hàng chất lượng cao để giả làm của mình?
Làm được điều này cũng đủ cho thấy Tôn Khả Thành có rất nhiều mưu mô, muốn tránh được một cái bẫy như vậy thực sự không dễ dàng chút nào.
Đinh Phong Thành nói: "Lão Đồng à, ông đã từng nhắc nhở tôi hàng của Tôn Khả Thành giống hệt những đơn vị khác, nhưng tôi đã sơ ý, bỏ qua lời nói của ông.
Nếu cẩn thận hơn một chút, bảo ông đi thăm dò mấy nhà khác thì chuyện như vậy đã không thể xảy ra."
"Trách tôi, đều tại tôi."
"Có một chút thành tựu đã tự hào đắc ý.
Đinh Phong Thành tôi dường như được định sẵn là không thể làm nên việc lớn gì cả."
Càng nói, tinh thần của anh ta càng sa sút.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng hỏi: "Không có cách nào khôi phục tổn thất sao?"
Đồng Quán Thạch thở dài: "Khó lắm, tên nhóc Tôn Khả Thành đó đã trốn ra nước ngoài rồi; số tiền lấy được từ chúng ta, một phần lớn là để trả lương cho công nhân, và một phần trả nợ bên ngoài.
Những khoản tiền lương và nợ bên ngoài này đều là hợp lý, hợp pháp, chúng ta không thể cưỡng đoạt lại từ người lao động và công ty khác, hơn nữa dù muốn cũng không được, người khác sẽ không thể trả lại.”
Đúng vậy, tiền đã ở trong túi người ta, sao có thể lấy về được chứ?
Mặc dù tiền của Tôn Khả Thành không trong sạch, nhưng sau khi anh ta phân phát thì rất sạch sẽ, không có cách nào hợp pháp để lấy lại.
Hơn nữa, Tôn Khả Thành đã trốn ra nước ngoài, có muốn bắt cũng không được.
Xong rồi, kết thúc hết rồi.
Đinh Phong Thành đường đường là một người đàn ông cũng không thể chịu đựng được sự bất bình như vậy, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt của anh ta.
Cú đả kích này có thể nói là trí mạng đối với anh ta.
Cứ tưởng dựa vào khả năng của mình mà tiết kiệm được nhiều tiền cho công ty, ai ngờ đây là chiêu trò do người khác dựng lên, số tiền 200 triệu khổng lồ kia bây giờ đã tan thành mây khói.
Không có tiền, nguyên liệu cũng không có.
Dự án đã phải đình trệ.
Phải giải thích điều này như thế nào với các nhân viên của công ty đây? Phải giải trình thế nào với lãnh đạo cục xây dựng đô thị đây?
Một bước đi sai, toang luôn cả ván bài!
Đúng lúc này, trong tòa nhà văn phòng của công ty chính nhà họ Đinh, có hai người đang rất vui vẻ.
Trong phòng có tiếng nhạc du dương vang lên, Đinh Hồng Diệu nhảy điệu tango theo nhịp điệu của bản nhạc, trông điệu bộ rất hài lòng.
Đinh Tử Ngọc ở một bên quan sát, trên tay cầm cốc trà