Mặt trời nhô cao, bầu trời trong xanh.
Giang Sách đến châu báu Hằng Tinh, bước vào văn phòng của giám đốc chi nhánh Viên Nhai Vĩ.
Giang Sách vừa bước vào, Viên Nhai Vĩ đã tỏ vẻ khó chịu.
Ông ta vẫn không thể quên lần trước thua cược với Giang Sách và đã đứng lộn đầu ăn mì gói.
Mối thù này, ông ta sẽ nhớ suốt đời, cho đến khi nào tiêu diệt được Giang Sách mới thôi.
“Tôi đã thúc giục cậu lâu rồi, sao giờ mới đến?” Viên Nhai Vĩ tức giận nói.
Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta, không trả lời.
Đối với kiểu cố tình chọc tức này, bất kỳ lời giải thích nào cũng là thừa và nó sẽ chỉ khiến đối phương nghĩ rằng bạn đang nguỵ biện.
Viên Nhai Vĩ thấy Giang Sách không hề có ý định giải thích, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi gọi cậu đến đây để giao nhiệm vụ.
”
Nói rồi ông ta chuyển một khoản mục cho Giang Sách.
“Tổng bộ Milan yêu cầu chúng ta phải mua một lô đá thô ở quận Giang Nam gửi qua đó.
”
“Giá cả đã thương lượng rồi, cậu cứ đến đó nhận đơn hàng đi.
”
“Sau đó chỉ cần gửi lô hàng ra khỏi hải quan là được.
”
“Rất đơn giản phải không?”
Quả thực, rất đơn giản, chỉ là một công việc lặt vặt, mọi thứ đã được làm từ trước.
Việc Giang Sách phải làm là thanh toán hóa đơn, lấy hàng rồi gửi hàng cho hải quan, sau khi xuất hàng mới trở về báo cáo.
Không có khó khăn gì cả.
Bất cứ ai cũng có thể hoàn thành.
Câu hỏi đặt ra là tại sao Giang Sách, giám đốc mua hàng lại phải làm một công việc đơn giản và dễ dàng như vậy? Đây chẳng phải là không biết trọng dụng nhân tài ư?
Chẳng lẽ Viên Nhai Vĩ thấy Giang Sách cả ngày không làm gì nên cố tình kiếm chuyện để anh làm chăng?
Giang Sách cầm hóa đơn, xoay người rời khỏi văn phòng mà không nói một lời.
Nhìn bóng lưng Giang Sách rời đi, Viên Nhai Vĩ trầm giọng nói: “Khoe khoang lắm vào, để cậu đắc ý trong chốc lát, chờ cậu vận chuyển hàng hoá đưa đến hải quan xong sẽ khiến cậu biết thế nào là kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu.
”
Vừa cúi đầu, ông ta lấy ra một cái gói từ trong ngăn kéo, giấu vào trong túi với nụ cười xấu xa rồi lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng, nhân lúc không có ai ở đó đã đặt cái gói vào giá sách trong phòng làm việc của Giang Sách.
“Giang Sách à Giang Sách, với các khoản ghi chép buôn lậu này, tôi xem cậu còn nguỵ biện bằng cách nào đây?”
Càng nghĩ càng thấy vui.
Viên Nhai Vĩ lẻn ra khỏi văn phòng của Giang Sách, và sau đó gửi cho Reeves một tin nhắn văn bản chỉ có vỏn vẹn hai từ: Hoàn thành.
Viên Nhai Vĩ là một quân cờ mấu chốt trong kế hoạch này.
Mặc dù chuyện lần trước đã khiến ông ta chẳng vui vẻ gì với Reeves, nhưng để diệt trừ Giang Sách, ông ta có thể chịu đựng sự khó chịu này.
Tất cả mọi chuyện chỉ để diệt trừ Giang Sách!
Lúc này Giang Sách hoàn toàn không biết gì cả, dẫn theo cấp dưới lái ba chiếc xe tải đến nơi thu mua đá thô, thuận lợi gặp được ông chủ Dương Diệu Khải.
“Xin chào ông chủ Dương, tôi là Giang Sách, giám đốc mua hàng của châu báu Hằng Tinh.
”
“Công ty của chúng tôi đã có một thỏa thuận mua hàng với thị trường ban đầu của ông, tôi đến để lấy hàng.
”
Dương Diệu Khải gật đầu: “Ha ha, tôi đợi các cậu mãi.
”
Rất sảng khoái, Dương Diệu Khải và Giang Sách thanh toán tiền và giao hàng, sau khi nhận được tiền, Dương Diệu Khải đưa đá thô cho Giang Sách, đầy cả ba chiếc xe tải.
Nhìn chiếc xe chở đá thô này, Giang Sách không khỏi nhíu mày.
Theo cảm nhận của anh với những viên đá thô thì chất lượng đá của ba chiếc xe tải này rất kém, về cơ bản chúng chỉ là rác trong thùng rác, đưa về tổng bộ Milan sẽ không có tác dụng gì.
Nhưng nhìn lại giá cả, Giang Sách đại khái có thể hiểu tại sao.
Đá thô của ba chiếc xe tải này đã được bán với giá tổng cộng là sáu trăm vạn, đối với đá thô mà nói, đây đúng là bán đổ bán tháo, bán đại phá giá.
Đá thô được bán với giá thấp như vậy tất nhiên không thể là đá thô tốt được.
Tất cả đều là rác