Trên đường trở về, Đinh Mộng Nghiên điều khiển xe, im lặng không nói gì.
Giang Sách nhìn chằm chằm cô nhìn hồi lâu, thở dài một hơi nói: “Thực xin lỗi.”
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: "Hả?”
“Thực xin lỗi, anh đã đồng ý với em sẽ không chủ động trêu chọc ông cụ, hôm nay vẫn không thể khống chế được, là lỗi của anh.”
Đinh Mộng Nghiên cười khổ một tiếng, hiện tại nói chuyện này còn có ý nghĩa gì?
Huống hồ tất cả những việc này vốn dĩ không phải là lỗi của anh.
Đám người Đinh Trọng, Đường Mạt đúng là khinh người quá đáng, nếu Giang Sách không phản kháng lại chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Đinh lâu rồi.
Không chỉ là Giang Sách, ngay cả Đinh Mộng Nghiên nói không chừng cũng đã bị người đuổi đi.
Đơn giản chỉ vì cô là một người phụ nữ, lại không chịu lấy một người chồng quyền cao chức trọng.
Tuy rằng cô cũng là người nhà họ Đinh nhưng chưa tbao giờ nhận được sự quan tâm coi trọng từ phía ông nội.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Em không trách anh, sự việc hôm nay cho dù là ai đều sẽ tức giận.
Đơn giản như việc Thường Khôn tới cửa xin lỗi, lúc ấy chị cả không nói tiếng nào liền trực tiếp đẩy em đang đứng từ trong đám đông ra phía trước, nếu Thường Khôn không phải tới xin lỗi mà là tới trả thù thì em hôm nay chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Giang Sách với ánh mắt dịu dàng.
“Nhưng em biết nếu bây giờ mình đang ở bên bờ vực nguy hiểm đến tính mạng thì người duy nhất có thể bất chấp tất cả liều mạng cứu em chỉ có mình anh thôi.
Còn những người nhà họ Đinh kia, từng người từng người một chỉ mong sao có thể tự mình đem em đẩy ngã xuống đó mới tốt kìa.”
“Giang Sách, em thấy mình thật may mắn, may mắn vì chúng ta vẫn còn được ở bên nhau.”
Có thể làm một người luôn sống nội tâm rụt rè nhút nhát như Đinh Mộng Nghiên nói ra những lời tình cảm như vậy, cho thấy tình cảm của cô đối với Giang Sách đã có chuyển biến tốt, từ đầu là xem thường, thất vọng, đến bây giờ đã có chút chấp nhận rồi.
Mặc dù Giang Sách vẫn còn rất nghèo, nhưng ít nhất phần tình cảm này là hoàn toàn chân thật.
Giang Sách cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp, đã thật lâu rồi anh không có cảm giác này.
Cả hai đều đỏ mặt, nhìn nhau không nói gì.
Xe chạy về đến nhà.
Đinh Mộng Nghiên còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Đinh Khải Sơn ngồi ở trên sô pha hướng về phía bọn họ nói: “Đã trở lại rồi à?”
“Vâng.”
“Mọi việc sau này phải làm như thế nào chắc con không cần ba phải nói chứ?” Đinh Khải Sơn vỗ vỗ tập tài liệu trên bàn: "Hai đứa hiện tại liền có thể đi làm thủ tục ly hôn được rồi, ở đây ba đều đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ cho hai đứa.”
Đinh Mộng Nghiên ngây ngẩn cả người: "Ba, ba định làm gì vậy?”
“Làm cái gì? Lúc trước Giang Sách chính miệng đáp ứng với ba, nếu nó không hoàn thành hai việc kia liền lập tức ly hôn với con, như thế nào, bây giờ lại định đổi ý à?”
Đinh Mộng Nghiên cười khổ, hoá ra hôm nay ba cô còn không biết sự việc đầu tư đã thành công, nhà họ Thường cũng đã tới xin lỗi.
Chuyện này cũng không có gì lạ cả, hai việc này cũng vừa mới hoàn thành xong sáng nay, đoán chừng bên phía công ty vẫn chưa có người nào chịu gọi điện thông báo cho ông biết.
“Ba, thật ra thì...”
Đinh Khải Sơn ngắt ngang lời cô: "Không cần phải tiếp tục nhiều lời, ly hôn đi.
Hơn nữa”
Ông lấy ra một xấp ảnh chụp đặt ở trên bàn: "Đây là con trai của Chủ nhiệm công ty ba, Tiểu Mạnh.
Cậu ta là người trung hậu thành thật, lại rất có tài hoa, lại là con trai một của chủ nhiệm, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Ba đã bàn bạc kỹ cùng chủ nhiệm rồi, trước mắt con cứ ly hôn đã, sau đó hẹn hò với Tiểu Mạnh một thời gian xem sao, nếu cậu ta coi trọng con, vậy thì con chỉ cần thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tái hôn với cậu ta thôi.”
Đinh Mộng Nghiên quả thực không còn lời nào để nói với ba mình nữa, tốc độ này của ba có phải quá vội vàng rồi không?
Mình còn chưa ly hôn, Đinh Khải Sơn đã vội vội vàng vàng thu xếp xong tương lai phía sau cho cô rồi.
Mẹ vợ Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Mộng Nghiên, ba của con cũng vì muốn tốt cho con mà thôi.
Tuy hơi có chút đột ngột, nhưng cậu Tiểu Mạnh này có lẽ thật sự sẽ hỗ trợ con rất nhiều cho sự nghiệp sau này.”
Đinh Khải Sơn cũng nói thêm vào: “Mẹ con nói rất có lý, nếu con cùng Tiểu Mạnh kết hôn, ba với chủ nhiệm sẽ là thông gia của nhau, cũng rất có lợi cho việc ba được thăng chức.”
Đinh Mộng Nghiên nghe vậy liền đen mặt, ngữ khí không vui hỏi: “Ba, đối với ba con chỉ là công cụ để cho ba lấy lòng người khác thôi sao? Ba đem con gả cho người ta, rốt cuộc là vì muốn tốt cho con hay chỉ vì lợi ích của ba mà làm vậy? Nếu