Quả thật đây là một vấn đề, ban đầu Giang Sách luôn miệng nói miễn phí, không cần Kỳ Chấn phải bỏ ra một xu, nhưng chẳng phải hôm nay vẫn bỏ ra ba nghìn vạn ư?
Tất nhiên, mức giá cải trắng ba nghìn vạn này là quá hời, chắc chắn Kỳ Chấn sẽ không có ý trách tội Giang Sách, mà ông ta chỉ đang trêu chọc anh.
Nhưng Giang Sách lại nhàn nhã cầm tách trà lên, ung dung nói: "Chủ tịch Kỳ, mặc dù lần này chúng ta đã tốn ba nghìn vạn, nhưng đó không phải là tiền của công ty, cũng chẳng phải tiền của ông, do đó, về bản chất nó vẫn là miễn phí đối với ông."
“Ồ?” Kỳ Chấn tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cậu tự móc tiền túi ra ba nghìn vạn để mua quà tặng cho tôi à? Cậu làm vậy tôi sẽ ngại lắm đấy.”
Giang Sách lắc đầu đáp: "Tôi cũng không hào phóng như vậy."
Kỳ Chấn mơ màng hỏi: "Vậy ba nghìn vạn đó cậu lấy ở đâu ra?"
Giang Sách nhắc nhở: "Ông vẫn còn nhớ đám người Viên Nhai Vĩ chứ?"
Kỳ Chấn nghe xong thì nhất thời tỉnh ngộ, tất nhiên là ông ta nhớ tới lần trước mở cuộc họp tầng quản lý, mục đích chính là để sa thải tất cả bọn họ.
Trong cuộc họp sa thải, Giang Sách đã cho Kỳ Chấn một điều bất ngờ, đó chính là bắt mấy người ở tầng quản lý như Viên Nhai Vĩ phải tự móc túi rời đi.
Chẳng lẽ...
Kỳ Chấn sợ hãi nhìn Giang Sách.
Giang Sách gật đầu nói: "Xem ra chủ tịch Kỳ đã đoán được rồi.
Đúng vậy, tiền của đám người Viên Nhai Vĩ đều đã vào sổ, tổng cộng là ba nghìn không trăm hai mươi hai vạn, vừa đủ để trang trải ba nghìn vạn tiền thu mua lần này."
Ông ta hoàn toàn phục rồi.
Kỳ Chấn bật ngón cái lên, phục Giang Sách sát đất.
Ban đầu, lúc Giang Sách đòi tiền đám người Viên Nhai Vĩ, đã tính đến bước này rồi, dùng tiền của Viên Nhai Vĩ để mua hàng của Sử Chính Cương.
Dùng mâu của kẻ địch để đâm thủng lá chắn của kẻ địch khác.
Mượn đao giết người.
Lợi hại, thật sự quá lợi hại.
Kỳ Chấn vừa khâm phục, trong lòng vừa phát lạnh, người đàn ông mưu trí như Giang Sách đúng là yêu nghiệt, cũng may anh đứng về phía mình, bằng không Kỳ Chấn sớm không biết mình đã bị Giang Sách tính toán thành cái gì.
Bây giờ Kỳ Chấn mới thật lòng cảm ơn mẹ, lúc đó cụ bà đã liên tục kiên trì mới thành công lôi kéo được Giang Sách gia nhập về phía ông ta, để Châu báu Hằng Tinh có thêm một trụ cột.
Thậm chí có thể nói, Châu báu Hằng Tinh có thể không có Kỳ Chấn, nhưng nhất định phải có Giang Sách.
Người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ.
Kỳ Chấn nói tiếp: "Chúng ta đã có hàng hóa của ba nhà Sử Chính Cương rồi, có thể tiến hành bổ sung cực kỳ lớn cho Châu báu Hằng Tinh.
Sau khi mất đi một lượng lớn quản lý, chúng tôi cần phải làm ra chuyện lòng người phấn chấn để khôi phục lại tinh thần diện mạo của công ty.
Sự kiện lần này thật sự rất thích hợp."
Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi nhất định phải học theo Reeves, cũng tiến hành livestream cắt đá một lần.
Lần này quy mô phải lớn hơn Reeves, để mọi người chiêm ngưỡng thực lực của Châu báu Hằng Tinh chúng ta."
"Điều duy nhất mà tôi lo lắng là đừng đi theo vết xe đổ của Reeves, bảo đảm chất lượng của lô hàng này thật sự có thể livestream."
Giang Sách trả lời chắc nịch: “Ông cứ yên tâm, mặc dù lô hàng này không hoàn toàn là ngọc cao cấp, nhưng theo dự đoán của tôi, số lượng ngọc cao cấp có thể đạt đến một phần năm, do đó livestream cắt đá rất đáng để xem."
Kỳ Chấn đồng ý.
Thật ra nếu tất cả đều là ngọc cao cấp thì chẳng có gì đáng xem, bởi vì nó thiếu đi tính hồi hộp, chỉ có tình huống vừa bình thường lại vừa có cao cấp mới đáng để xem.
Khán giả cũng có tâm lý cược may rủi.
"Vậy bây giờ tôi sẽ thu xếp."
Kỳ Chấn đang định rời đi thì bị Giang Sách gọi lại: "Khoan đã!"
"Sao thế?"
"Chủ tịch Kỳ, tôi cảm thấy vui một mình không bằng để mọi người cùng vui."
"Hả?"
Giang Sách cười thần bí, không biết lại nảy ra ý tưởng xấu xa gì.
...
Buổi chiều, trong phòng tiếp khách của Châu báu Hằng Tinh.
Người phụ trách của mười mấy công ty châu báu đều đã đến, tất cả đều là nhân vật có máu mặt, nhận được thông báo của Giang Sách nên mới đến đây.
Còn cụ thể là chuyện gì thì trong lòng mọi người đều không biết rõ.
"Ông nói thử xem, Giang Sách gọi chúng ta đến đây để làm gì?"
"Tôi không biết, có lẽ là để đoàn kết chống lại đám người Sử Chính Cương?"
"Làm sao có thể? Ông vẫn chưa nghe nói à? Giang Sách đã mua hết hàng của ba nhà cung cấp chính với giá ba nghìn vạn."
"Ôi mẹ ơi, ba nghìn vạn ư? Chẳng khác nào đang lấy không."
"Vì thế, tôi đoán rằng lần này cậu ta triệu tập chúng ta đến, là để thông báo với chúng ta chuyện làm hòa với đám người Sử Chính Cương, mọi người khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu."
"Ừm, cũng có lý."
Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, mọi người đều đã suy đoán Giang Sách định nói gì.
Đợi mọi người đã có mặt đông đủ, màn hình lớn từ từ được kéo lên.
Giang Sách mặc vest đi giày da, cầm micro bước lên sân khấu, giọng nói hùng hồn nói: "Mọi người, chào buổi chiều!"
Sau một hồi khách sáo đơn giản, anh đã đi vào vấn đề chính.
Giang Sách nhìn mọi người nói: “Chắc mọi người đều đã biết tôi đã mua hết số hàng còn sót lại từ bên ba nhà cung cấp chính với mức giá ba nghìn vạn.”
Mặc dù mọi người đều đã biết chuyện này, nhưng sau khi nghe chính miệng Giang Sách thừa nhận, mọi người vẫn không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Thật đáng sợ!
Không ngờ anh thật sự có thể làm được chuyện này.
Giang Sách nói tiếp: "Theo yêu cầu của chủ tịch chúng ta, Châu báu Hằng Tinh cũng định tổ chức livestream cắt đá, cắt hết lô hàng còn lại kia, để cả thành phố cùng chung vui."
Mọi người đồng loạt cười khẩy.
Đá tạp nham đều đã bị Reeves thu mua, chắc chắn lô hàng còn lại sẽ có chất lượng cao cấp, rất đáng để xem livestream cắt đá.
Giang Sách và Kỳ Chấn đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Trong lòng mọi người hơi không vui, dù gì bọn họ cũng hợp sức với Giang Sách chống lại Sử Chính Cương, ai dè một mình Giang Sách lại nhận hết lợi ích, nếu đổi thành ai cũng sẽ không vui.
Nhưng vì bị vướng địa vị của Giang Sách, nên bọn họ không dám nói gì.
Nhưng bọn họ kiềm nén