Hai người rời bệnh viện và lên một chiếc ô tô màu xám.
Đan Long Hưng hỏi: "Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Reeves trầm giọng nói: "Kho hàng.
"
Kho hàng?
Mặc dù công ty đã bị thế chấp cho ngân hàng nhưng lô hàng giá trị cao vừa mới mua vẫn được giữ lại.
Trước đây lúc phát sóng trực tiếp công đoạn cắt giũa vẫn còn một lượng lớn hàng hóa vẫn chưa sử dụng hết, tất cả đều được dọn vào kho, về cơ bản thì mấy thứ này đều bị xếp vào sản phẩm tạp nham.
Số sản phẩm tạp nham này căn bản không có ai để ý tới, đương nhiên ngân hàng cũng vậy, người mua ở các nơi cũng không ai ngốc đến nỗi mua mấy thứ này, cho nên tạm thời bị chất đống bên trong kho hàng.
Đan Long Hưng không hiểu nên vội hỏi: "Tổng giám đốc, chẳng phải lô hàng đó đều là sản phẩm tạp nham sao? Ngài quên là chúng ta bị lô hàng đó lừa chết như thế nào à? Tự nhiên trở về tìm cái thứ xui xẻo đó làm gì?"
Reeves hừ lạnh một tiếng: "Tên khốn Giang Sách dám dùng một đống sản phẩm tạp nham để hãm hại tôi, anh ta có thể dùng lô sản phẩm tạp nham này để hãm hại tôi thì lý gì tôi lại không được dùng nó để hãm hại lại anh ta chứ?"
Hãm hại anh?
Nhưng phải hãm hại thế nào?
Với năng lực của Giang Sách, tuyệt đối không có chuyện sẽ mua đống sản phẩm tạp nham này về, thế thì phải hãm hại Giang Sách như thế nào?
Đan Long Hưng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Reeves nói thẳng: "Đừng hỏi nhiều như vậy, đến kho hàng.
"
"Vâng.
" Đan Long Hưng đạp ga phi thẳng đến kho hàng.
Phía bên kia, trong căn biệt thự cũ nát, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đang ngồi trên ghế sofa ở nhà nghiên cứu hoạt động cắt giũa sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn cầu vào ba ngày tới.
Đây là hoạt động quan trọng giúp châu báu Hằng Tinh mở rộng tầm ảnh hưởng và vươn lên vị trí dẫn đầu ở khu Giang Nam, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.
Hiện tại hai vợ chồng bọn họ một người là tổng giám đốc của châu báu Hằng Tinh, một người là giám đốc thu mua, cả hai đều nắm giữ chức vụ cao trong công ty, mà hoạt động lần này do bọn họ toàn quyền điều hành, hơn nữa còn phải trực tiếp chịu trách nhiệm nên không thể buông lỏng.
Tô Cầm bưng một đĩa dứa đặt lên bàn trà, nhìn thấy dáng vẻ cùng nhau làm việc của đôi vợ chồng trẻ khiến bà vui mừng gấp bội, vợ chồng nên chung sống như thế này.
Sau khi đặt đĩa dứa xuống, Tô Cầm bèn lui sang một bên không dám gây ra tiếng động vì sợ làm phiền hai người bọn họ.
Đinh Mộng Nghiên phân tích cẩn thận tình huống có thể xảy ra ngày hôm đó, cũng như sắp xếp lại máy móc thiết bị, vị trí nhân sự, góc nhìn từng khu vực sao cho hợp lý nhất có thể, ở phương diện này phụ nữ như cô sẽ có ưu thế hơn bởi vì mỗi một chi tiết đều sẽ được cô suy xét tương đối chu toàn.
Đổi lại nếu người làm việc này là Giang Sách thì nhất định anh sẽ làm rất cẩu thả, đến lúc đó không biết có bao nhiêu con thiêu thân sẽ đâm đầu vào ngõ cụt nữa, cho nên Giang Sách dứt khoát không làm, cứ ngồi một chỗ chăm chú nhìn Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Mộng Nghiên đầy nhiệt huyết nói đến mức trên trán đầy mồ hôi nhưng Giang Sách vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười kỳ quái.
Rốt cục Đinh Mộng Nghiên cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô quay đầu nhìn Giang Sách: "Ông xã, anh làm gì thế? Em đang trao đổi công việc với anh đấy, anh ngồi đó không những không làm việc mà còn bày đủ cách để chen ngang, cuối cùng anh muốn thể nào hả?"
Giang Sách nhún vai: "Anh cảm thấy một mình em làm việc này là đủ rồi.
"
"Thế còn anh?"
"Anh hả? Anh phụ trách nhìn em, ngắm khuôn mặt xinh đẹp của em.
Trên đời này chưa bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu đôi mắt phát hiện ra cái đẹp thôi, mà anh chính là đôi mắt phát hiện ra vẻ đẹp của em.
"
Đinh Mộng Nghiên tức giận đến mức trợn trừng mắt, cô cũng không biết Giang Sách bắt đầu trở nên sến súa như vậy từ bao giờ, trước kia anh không hề như thế.
Thật ra tình yêu có thể thay đổi tính cách của một người, hai người yêu nhau được bao bọc trong một hũ mật ngọt ngào ấm áp thì cho dù là trái tim sắt thép như chiến thần Tu La cũng sẽ bị hòa tan dần dần theo thời gian, nói một cách khách quan, Giang Sách đã vô thức bị Đinh Mộng Nghiên thay đổi.
Trong lúc hai người vẫn còn đang tán tỉnh nhau, bỗng điện thoại của Giang Sách vang lên, anh cầm lên xem vừa nhìn vào màn hình thì nụ cười trên môi cũng theo đó biến mất, là một dãy số lạ.
Sao một người xa lạ lại biết số điện thoại của anh? Sao một người xa lạ lại muốn tìm anh?
Giang Sách nhận cuộc