Hiện giờ hiểu ra cũng chưa muộn, sau này đừng gây rối với tên Giang Sách yêu ma đó nữa." Trần Chiêu nói.
Camus thu lại tất cả những tài liệu chứng minh đồng thời hỏi: "Nhưng làm như vậy là phạm pháp, anh không sợ người ở trên biết sao?"
Trần Chiêu giang hai tay ra: "Nếu anh không nói, tôi không nói vậy thì người ở trên làm sao biết được? Hơn nữa làm gì có ai hơn được Doanh nghiệp Thiên Đỉnh cơ chứ?"
Camus lắc đầu cười khổ, lặng lẽ lấy từ trong người ra một tấm thẻ rồi đặt lên bàn.
"Trần Chiêu, anh biết cái này không?"
"Hả? Đó là..."
Trần Chiêu bỏ hai chân đang gác xuống rồi tiến đến nhìn kỹ hơn, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Tấm thẻ đó đương nhiên là anh ta biết.
Đó chính là chiếc thẻ của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam!
Trần Chiêu chỉ là một nhân viên thi hành của toà án, nói trắng ra thì cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà đối phương lại cầm thẻ của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam.
Để hình dung được thân phận hai người có thể dùng câu: kẻ trên trời, người dưới đất!
"Ngài, ngài là?"
Camus nói: "Tổng phụ trách đã nhìn trúng hạng mục của Giang Sách cho nên đặc biệt cử tôi tới để xử lý việc này.
Nhưng có vẻ ở đây lời của Tổng phụ trách không có trọng lượng mà lời của anh Trần Chiêu mới có trọng lượng."
Trần Chiêu bị dọa đến mức xanh mặt liền quỳ xuống dập đầu lia lịa.
"Anh hai tôi sai rồi, xin anh đừng nói vậy."
"Trước mặt Tổng phụ trách thì Trần Chiêu tôi là cái thá gì chứ? Lời nói của tôi còn chả bằng cái rắm nữa!"
"Nếu Tổng phụ trách đã chú ý đến hạng mục này sao anh không nói sớm, tôi chắc chắc không dám làm trái lời Tổng phụ trách đâu."
Camus cố ý trêu chọc anh ta: "Nhưng đây là hạng mục của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Không phải anh đã nói là ở Doanh nghiệp Thiên Đỉnh ở Giang Nam này không ai dám động sao? Nếu Tổng phụ trách đắc tội Doanh nghiệp Thiên Đỉnh thì chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Hừ!
Trong lòng Trần Chiêu thầm mắng: So với Tổng phụ trách thì Doanh nghiệp Thiên Đỉnh là cái thá gì chứ?
Anh ta run rẩy nói: "Anh hai đừng giễu cợt tôi nữa.
Dù sao thì Doanh nghiệp Thiên Đỉnh có lợi hại đến đâu cũng không thể so với Tổng phụ trách được."
"Vậy tài liệu xét duyệt này?"
"Thông qua, hoàn toàn thông qua!"
Camus mỉm cười: "Chuyện này Tổng phụ trách không hy vọng quá cường điệu, cho nên..."
Trần Chiêu vỗ ngực: "Anh yên tâm tôi sẽ không hé răng nói một lời!"
"Ừ như vậy là tốt nhất."
Sau khi hai người nói chuyện xong liền bước ra khỏi phòng rồi đi tới đại sảnh.
Lúc này Giang Sách cùng Tây Môn Tuấn và mấy người khác đang đợi ở đại sảnh, người nhà họ Đinh sau khi thấy hai người họ bước ra đều căng thẳng đến mức chảy mồ hôi tay.
Tây Môn Tuấn cười ha hả nói với Giang Sách: "Kết quả xét duyệt có rồi.
Giang Sách à, anh đã chuẩn bị kĩ nên chết như nào rồi phải không?"
Giang Sách mỉm cười không nói.
Trần Chiêu đi đến trước mặt mọi người hắng giọng một tiếng mới bắt đầu nói: "Vừa rồi tôi đã tiến hành xét duyệt chứng minh tài sản của anh Camus.
Hiện giờ đã có kết quả xét duyệt."
Khóe miệng Tây Môn Tuấn nhếch lên, mọi chuyện đều đúng như anh ta mong đợi.
Hôm nay anh ta muốn Giang Sách phải chết không toàn thây!
"Kết quả xét duyệt hợp lệ! Tài sản của anh Camus hoàn toàn không có vấn đề nào, có thể trả món nợ cho Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng."
Một khoảng tĩnh lặng.
Vài giây sau đám người Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm ào lên tiếng vỗ tay không ngớt!
Đinh Khải Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, tài sản không có vấn đề gì thì có thể đủ để trả khoản nợ đó.
Vậy nhà bọn họ không cần phải gánh khoản nợ đó cùng với Giang Sách nữa rồi.
Giang Sách vẫn không thay đổi sắc mặt như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh,
Chỉ có Tây Môn Tuấn.
Nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ lại, anh ta sửng sốt nhìn Trần Chiêu giống như đang thấy ngày tận thế, tâm trạng cũng theo đó mà rơi xuống đáy vực.
Rõ ràng đã thu xếp ổn thoả cả rồi.
Vì sao hiện giờ lại có kết quả như vậy?
"Không thể nào, nhất định là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó."
Tây Môn Tuấn chất vấn: "Trần Chiêu, rốt cuộc anh đã điều tra rõ ràng chưa?"
Trần Chiêu ngẩng đầu tự tin nói: "Tôi đã làm việc này hơn mười năm rồi, có thể tra không rõ sao?