Công ty Giải trí Ức Mạch là sự tưởng niệm chân thành tha thiết của Giang Sách dành cho em trai Giang Mạch.
Liên tiếp nhiều ngày, toàn bộ tinh thần và thể lực của Giang Sách đều dồn hết vào công ty, lần lượt dùng số tiền lớn để thu mua hai công ty, cũng hoàn tất việc sáp nhập.
Cùng lúc trụ sở công ty giải trí cũng bắt đầu xây dựng, nhanh nhất là trong vòng một tháng có thể xây xong.
Bên phía Trình Đan Đình đặt ra hai việc, việc thứ nhất chính là đả thông các doanh nghiệp cung cấp của từng lĩnh vực tại thành phố Giang Nam để chuẩn bị sẵn sàng cho tài nguyên bắt đầu thu phí sau này.
Việc thứ hai chính là không ngừng đưa ra thông báo tuyển dụng, thu hút các nhân tài ưu tú trong lĩnh vực giải trí.
Hết thảy đều đang tiến hành một cách hừng hực khí thế.
Tuy rằng kinh phí đầu tư trong giai đoạn đầu tương đối nhiều, nhưng theo quan điểm của Giang Sách, trả giá vì mọi thứ đều là điều xứng đáng.
Hôm nay, sau khi hoàn thành xong hết mọi việc, Giang Sách kéo lê thân thể mệt mỏi về tới nhà.
Bước vào cửa liền cảm thấy bầu không khí quá là không ổn.
Ba vợ Đinh Khải Sơn hai tay ôm đầu ngồi trên sô pha, trừng mắt nhìn một tấm thẻ ngân hàng trên bàn trà, chau mày không biết đang tự hỏi cái gì.
Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm đều đứng ở một bên, trên mặt cũng tràn ngập vẻ lo lắng.
“Ba, mẹ, Mộng Nghiên, mọi người như thế này là làm sao vậy?” Giang Sách đi qua hỏi han.
Đinh Mộng Nghiên kéo anh qua một bên: “Không có việc gì đâu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
Không có việc gì?
Thế này mà giống dáng vẻ không có việc gì à?
Giang Sách nói: “Anh cũng không phải thằng ngốc, trên mặt mọi người đều tràn ngập ưu sầu, còn nói với anh là không có việc gì?”
Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Anh này, không phải anh mới vừa tìm được một công việc sao, thấy anh ngày nào cũng chạy xuôi chạy ngược nên không muốn quấy rầy anh.”
Giang Sách mỉm cười: “Công việc có bận cũng không thể không quan tâm người nhà mà.
Nói anh biết, xảy ra chuyện gì thế?”
Đắn đo hết lần này đến lần khác xong Đinh Mộng Nghiên mới nói ra tình hình thực tế.
Cô chỉ vào tấm thẻ trên bàn kia và nói: “Chiều nay, Trưởng phòng bộ phận của ba em giao thẻ ngân hàng của công ty cho ba, nói ông ấy đến ngân hàng kết toán khoản thanh toán cuối cùng cho một dự án của Cục Thủy lợi, tổng cộng hơn 3000 vạn.
Sau khi ba em đi rồi mới phát hiện, trong thẻ một đồng cũng không có, gọi điện thoại hỏi Trưởng phòng, kết quả Trưởng phòng một mực chắc chắn lúc đưa thẻ ngân hàng là có tiền.”
“Hơn 3000 vạn không cánh mà bay, bây giờ ba hết đường chối cãi, người khác đều cho rằng là ông ấy độc chiếm hết số tiền.
Ông ấy đang vì chuyện này mà phát sầu, từ buổi chiều đến giờ vẫn luôn ngồi đấy, cũng nghĩ không ra được cách nào cả.”
Hơn 3000 vạn, vậy thì cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
Nếu là hơn ba mươi vạn còn có thể lấy tiền từ trong nhà bù vào.
Dù cho là hơn 300 vạn, cắn răng cũng bù được phần nào đó.
Vấn đề là, hơn 3000 vạn, bán nhà đi cũng bù không nổi đâu!
Giang Sách nhíu mày: “Mộng Nghiên, thế này còn nói là không có việc gì à?”
Đinh Mộng Nghiên oán thán vài tiếng: “Không phải là em sợ anh lo lắng sao, hơn nữa chuyện này có nói với anh thì cũng không có cách giải quyết, cho nên không muốn để anh biết, chỉ sợ anh vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc mới.”
Đang nói chuyện, một chiếc xe BMW màu trắng bạc dừng trước cửa nhà họ Đinh, cửa xe mở ra, một tên đàn ông trung niên đầu hói bụng to bước xuống.
Ông ta chính là Trưởng phòng bộ phận của Đinh Khải Sơn – Mạnh Kiến Thụ.
Nhìn thấy Mạnh Kiến Thụ đi vào nhà, Đinh Khải Sơn vội vàng bước tới đón, vừa mời Mạnh Kiến Thụ ngồi xuống vừa nôn nóng hỏi: “Trưởng phòng à, anh kiểm tra giúp tôi chưa, hơn 3000 vạn rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”
Mạnh Kiến Thụ thở dài rất nặng nề, giọng điệu trầm thấp: “Khải Sơn, tôi nói chứ, cậu cũng là người cũ rồi, làm sao mà một chuyện chút xíu thế này cũng làm không xong thế? Đi kết toán khoản thanh toán cuối cùng cho dự án mà cậu cũng có thể gây ra một rắc rối lớn thế này.”
Đinh Khải Sơn xụ khuôn mặt già mà khẩn cầu: “Trưởng phòng, anh giúp tôi một chút đi, chuyện này tôi thật sự không biết tại sao lại thành thế này mà.”
Mạnh Kiến Thụ nói: “Làm sao mà cậu có thể không biết được? Tôi đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, người của bộ phận Tài vụ đã đưa ra chứng cứ rồi, khi lấy thẻ ra thì bên trong