Đợi khoảng nửa tiếng sau, tất cả phụ huynh đã đến.
Cam Đức Dương dẫn đám người Cốt Lang tới phòng học, nói rõ với mọi người mục đích với mọi người xong thì tất cả phụ huynh đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Có người còn cười trên nỗi đau người khác, ước gì được thấy con trai Cốt Lang không được đi học.
Cốt Lang nén giận, cố gắng mỉm cười nói với mọi người: "Tôi biết mấy năm nay tôi đã làm nhiều chuyện sai, nhưng tôi làm sai tôi sẽ tự chịu, không thể liên lụy đứa nhỏ chứ."
"Hơn nữa bây giờ tôi đã biết sai, ngài Giang Sách đây đã giới thiệu cho tôi một công việc văn phòng đáng tin.
Cho nên tôi cầu xin mọi người cho tôi một cơ hội để sửa sai, để con trai tôi có thể đi học."
Từng câu từng chữ của Cốt Lang đều vô cùng thành khẩn.
Nhưng thật sự không có ai đồng tình với anh ta.
Một gia đình không nhịn được mà nói: "Nói xong chưa? Có thể cút được chưa? Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp phụ huynh, bàn bạc quy định chứ không phải nghe anh nhảm nhí cả buổi."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy đó, anh cứ đứng đây nói nhảm rất lãng phí thời gian của chúng tôi đó?"
"Còn nữa, anh nói ăn năn thì ăn năn sao? Anh chính là một tên côn đồ, chân trước nói chân sau quên, ai dám cam đoan là anh đã nói thì làm?"
"Thượng bất chính thì hạ tất loạn, ba làm lưu manh, con trai có thể tốt hơn chỗ nào? Theo tôi thấy đều là một lũ rác rưởi, đừng tới gây tai họa cho người khác."
"Nói không sai, tôi thấy đứa bé kia có hung tướng, đừng làm hư con chúng tôi."
Đám người tôi nói một câu anh nói một cậu, căn bản không định để cho Cố Vĩnh Lượng được đi học.
Cốt Lang vừa sốt ruột vừa tức, nhưng lại không dám nổi giận.
Cuối cùng, anh ta sốt ruột tới mức quỳ gối trước các gia đình, dập đầu bốp bốp rồi khẩn cầu: "Cầu xin các người đừng nhắm vào con tôi, thằng bé vô tội, mọi người cho nó đi học đi."
"Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi không muốn thằng bé sau này trở nên giống tôi."
"Cầu xin các người, cầu xin các người!"
Cốt Lang không ngừng dập đầu.
Thế nhưng những phụ huynh ngồi dưới vẫn cứng rắn như đá, không hề cảm động chút nào.
Có người còn châm chọc: "Ha ha, nước mắt cá sấu.
Bây giờ biết sai sao? Muộn rồi!"
"Mau cút đi, dắt thằng con phế vật của anh cút đi.
Đừng làm bẩn mắt chúng tôi."
Đối mặt với sự trào phúng và chỉ trích của đám người, Cốt Lang cũng không còn cách nào khác.
Anh cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
Cố Vĩnh Lượng cắn môi kéo tay Cốt Lang: "Ba, bọn họ không cho con đi học thì con không đi.
Chúng ta về nhà đi! Ba, ba đừng quỳ với bọn họ, không đáng đâu."
Lời này khiến mắt Giang Sách sáng lên.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hiệu trưởng Cam Đức Dương đi tới nói: "Thế nào, các người thấy rõ chưa? Không phải tôi không cho con anh đi học nhưng lửa to khó dập.
Các anh mau đi đi, đừng quay lại đây nữa."
"Hiệu trưởng..."
Nước mắt Cốt Lang không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: "Con ơi, đều tại ba vô dụng, là do ba vô dụng."
Lúc này...!
Giang Sách bước lên hai bước, đứng trước mặt Cốt Lang nhìn đám phụ huynh ngồi bên dưới.
Anh bình tĩnh hỏi: "Con người không phải thánh nhân.
Không ai chưa từng phạm sai lầm.
Thử hỏi các vị ngồi bên dưới có ai chưa từng làm sai sao?"
"Cốt Lang đã biết sai, cũng bằng lòng sửa chữa.
Sao mọi người vẫn không chịu tha thứ cho cậu ta?"
"Không tha thứ cho cậu ta cũng không sao, vì sao lại muốn kéo con trai cậu ta theo? Lương tâm của các người ở đâu?"
Có người cười lạnh nói: "Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm gì tới lượt anh dạy dỗ sao?"
"Đúng vậy đó, sói già giả vờ vẫy đuôi, cút mau đi."
Giang Sách lắc đầu, cuối cùng hỏi: "Mọi người thật sự không định để Cố Vĩnh Lượng được đi học?"
Một người phụ huynh tức giận: "Ha ha, anh có phải ngốc hay không? Nói cả trăm lần rồi mà mẹ nó còn hỏi?"
Giang Sách cũng không tức giận, anh khẽ cười một tiếng