- --
Cảnh tượng không giống lẽ thường xuất hiện trước mắt làm tên ngân y nhân còn lại nhất thời quên phản ứng, hắn chỉ biết khiếp sợ cùng kinh hãi mà nhìn Lạc Thanh Đồng đối diện.
"Sao? Không chạy nữa à? Muốn ở lại làm bạn với bọn hắn?"
Lạc Thanh Đồng liếc nhìn hắn, đưa tay gỡ mũi tên cùng trâm ngọc đang cắm trên người hai tên sát thủ vừa mới chết, chậm rãi lau chùi vết máu, quay đầu lại cười cười.
Nụ cười kia thập phần mê người, có chút trẻ con nghịch ngợm lại có nét phong hoa tuyết nguyệt.
Giống như anh túc nở rộ.
Tên ngân y nhân nghe thấy lời nói của nàng mới kịp có phản ứng, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Đối phương đã giết sạch hết mấy tên thủ hạ trước mặt hắn, hiện giờ chỉ còn lại một mình chắc chắn không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng mà hắn vừa chạy được hai bước, liền nghe thấy tiếng thở dài phía sau.
"Ai! Quá ngu ngốc! Chơi như vậy không có ý nghĩa!"
Lạc Thanh Đồng vung tay, nhắm vào bóng dáng đang chạy trốn kia, kéo mở chốt khởi động trên nỏ.
Thực lực của nàng thật ra cũng không bằng đối phương.
Tên ngân y nhân dẫn đầu này thực lực so với đám sát thủ còn lại cường hãn hơn nhiều.
Nếu hắn liều mạng với Lạc Thanh Đồng, khẳng định có thể chạy thoát.
Lại nói trước đó giết hai người, còn liên tục đánh chết mấy người nữa, nỏ trong tay Lạc Thanh Đồng đã trống không.
Huống chi thực lực của đối phương mạnh hơn nàng quá nhiều, chính diện chống đỡ cho dù nàng có khả năng nhìn ra được nhược điểm cùng hướng duy chuyển của đối phương, cũng không đánh lại.
Nhưng nàng lại cố tình dùng lời nói hù dọa tên ngân y nhân này.
Người này nhìn thấy nàng giết hết đám người của y liền bị dọa sợ, khi nàng lên tiếng liền theo bản năng chạy trốn.
Chờ hắn phản ứng kịp bản thân hắn cũng không cần trốn, người cần lo sợ phải là Lạc Thanh Đồng thì đã không còn kịp rồi!
"Xoạt xoạt xoạt xoạt!"
Cung nỏ chữ thập trong tay Lạc Thanh Đồng một lần nữa lên tên, trong phút chốc liền lần lượt phóng ra năm mũi tên.
Khi mũi tên đầu tiên vừa lao tới, tên ngân y nhân liền như một chiếc lông vũ, linh hoạt né tránh được một mạng.
Giây tiếp theo, thân hình Lạc Thanh Đồng lướt lên trên, trâm ngọc trong tay trực tiếp đem tên cầm đầu đóng đinh ở trước một cây đại thụ.
"Ong!"
Cây trâm xuyên qua giữa mày tên sát thủ,
đâm thẳng vào thân cây đằng sau.
Phân đuôi của cây trâm không ngừng rung động, giống như cánh bướm bạch ngọc đang nhẹ nhàng bay múa.
Thân hình uyển chuyển của Lạc Thanh Đồng cũng nhẹ nhàng đáp xuống.
"Xong!"
Nàng cười tủm tỉm, hai tay phủi phủi.
Động tác cực kỳ dứt khoát lưu loát, ăn khớp đến cực điểm, không có đối phương có một cơ hội nào để trốn thoát.
Thân hình Dạ Thiên Minh trong bóng tối biến mất giữa không trung, không nháy mắt nhìn chằm chằm Lạc Thanh Đồng.
Ánh mắt tràn đầy thâm thúy, lúc nhìn về phía Lạc Thanh Đồng lại khẽ động, không biết đang nghĩ cái gì.
Hắn đuổi theo hơi thở của vật nhỏ kia tới đây, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn ngoài dự đoán này.
Năm Võ Tướng, trong đó còn có một vị là Võ tướng đỉnh phong, vậy mà bị người ta giết như giết gà giết chó.
Nếu người ra tay là một Đại võ tướng thì không có gì khó hiểu, nhưng đó chỉ là Võ sư.
Màn đuổi giết này trong mắt Dạ Thiên Minh giống như mấy đứa con nít đánh nhau, nhưng cái nỏ trong tay của Lạc Thanh Đồng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Con heo nhỏ kia có thể nhìn ra vũ khí của Lạc Thanh Đồng bất phàm, sao Dạ Thiên Minh không thể nhìn ra.
Cái cung nỏ này thật sự tinh xảo, có thể so sánh với bảo khí do Luyện khí sư luyện chế.
Cho dù là người bình thường sử dụng, đánh nhau với một Võ giả cũng không thành vấn đề.
Nữ nhân này, tùy tiện cũng có thể chế ra được một vũ khí giết người công năng cường đại lại sắc bén như vậy.
Dạ Thiên Minh đang đánh giá Lạc Thanh Đồng, nhưng thực mau hắn liền đen mặt.
- --