"......"
Lạc Thanh Đồng cùng Dạ Thiên Minh mắt to trừng mắt nhỏ.
Ánh mắt hai người dừng lại giữa không trung, nam nhân đang mê mang đang từ từ thanh tỉnh, Lạc Thanh Đồng theo bản năng muốn đi trước một bước!
Không được! Không để cho tên nam nhân này tỉnh lại!
Lạc Thanh Đồng thật sự hãi muốn chết!
Người nam nhân này thật là người sao? Trọng thương thành ra như vậy, mà lập tức đã tỉnh?
Hành động của Lạc Thanh Đồng nhanh hơn đại não, thời khắc ý thức của Dạ Thiên Minh hoàn toàn thanh tỉnh, nàng liền bổ hào một cái thật mạnh lên trên người hắn.
Phịch!
A!
Một thanh âm khó chịu, hai đạo thanh âm khó chịu.
Dạ Thiên Minh bị nàng mạnh mẽ nhào tới, cái ót đập trên mặt đất, ý thức vừa mới miễn cưỡng thanh tỉnh một chút, lúc này lại hôn mê!
Mà Lạc Thanh Đồng lúc này đang mở to hai mắt.
Nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt nam nhân gần trong gang tác, khuôn mặt tuấn mỹ không chút nào che giấu liền như vậy phóng đại trước mặt nàng.
Nhưng cái này không phải trọng điểm!
Trọng điểm là...!
Ánh mắt Lạc Thanh Đồng dời xuống...Môi của nàng, cùng cánh môi mòng lạnh băng của nam nhân kia, dán sát với nhau!
Cmn! Cmn! Cmn!
Lần nào cũng không biết chọn vị trí ngã! Như thế nào lại cố tình là góc độ này, chỗ này....!
Lạc Thanh Đồng nghỉ tới Dạ Thiên Minh vừa mới ngất xỉu, trong mắt hiện ra một tia xấu hổ buồn bực cùng sợ hại! Trong lòng chán nản muốn chết!
Má nó!
Cái thanh danh sắc nữ này hoàn toàn được chứng thực.
Kỳ thật nàng chỉ muốn làm cho nam nhân này ngất xỉu tiếp thôi.
Tình huống lúc đó khẩn cấp như vậy, nàng nơi nào còn rảnh mà chọn góc.
Chậm một chút thì người nam nhân này liền tỉnh dậy.
Ai ngờ đến vừa vặn té ngã hôn môi đối phương.
Tới nổi nàng cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng khinh, thừa dịp người khác hôn mê chiếm tiện nghi của người ta.
Trời biết đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng a!
Nàng cũng thiệt thòi muốn chết!
Lạc Thanh Đồng trong lòng phát điên, vẻ mặt buồn bực từ bên người nam nhân bò dậy.
Thôi, vẫn là nên chạy nhanh thôi.
Bằng không đơi lát nữa người nam nhân này tỉnh lại, muốn chạy cũng chạy không kip.
Cái này giống như chính mình bị chiếm tiệm nghi, còn chột dạ.
Nhưng mà ai bảo bản thân nàng chủ động nhào lên, không thể trách người khác.
Lạc Thanh Đồng nhấc chân muốn đi, sau đó lại nghĩ hình như còn chính sự gì đó mà nàng chưa làm xong.
Ánh mắt nàng quét khắp bốn phía, thực mai liền chạy tới hướng rừng cây sập thành mảng lớn, tìm