"Gia gia, chuyện đôi mắt của con không thật sự bị mù, không cần nói cho người ngoài biết".
Lạc Thanh Đồng nói với Lạc lão gia tử.
Đôi mắt nhìn như hai lỗ trống của nàng cong cong, dường như đang rất vui vẻ, chỉ là nụ cười trên môi kia, lại có chút giảo hoạt.
"Cứ để cho người khác cho rằng đôi mắt của con mù! Đôi khi, mắt mù thì trong lòng mới có thể sáng được.
Gia gia, người nói đúng không?".
Lạc Ninh Thanh Đồng nhìn về phía Lạc lão gia tử, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Lạc lão gia tử sửng sốt một chút liền lĩnh hội được ý tứ trong câu nói của Lạc Thanh Đồng.
Nàng là muốn mượn đôi mắt bị mù này để nhìn rõ những chuyện ngày thường không nhìn thấu.
Dù sao thì nàng cũng không thấy gì, có rất nhiều chuyện người khác đứng ở trước mặt nàng cũng không thèm giấu giếm!
"Ha ha! Tốt! Gia gia nghe ngươi!".
Lạc lão gia tử rất cao hứng, hắn cười haha đáp ứng.
--Editor: Autumnnolove--
Lạc Thanh Đồng có khả năng tự bảo vệ mình cùng đề phòng lòng người khó dò, là chuyện mà hắn luôn luôn mong ước.
Lạc Thanh Đồng trước kia cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình quá mức mềm yếu, ôn hòa, dễ dàng tin người.
Nếu không cũng không bị Lạc Tâm Ngưng hãm hại thành như vậy.
Nghĩ đến Lạc Tâm Ngưng, sắc mặt Lạc lão gia tử liền trầm xuống.
Tuy rằng Lạc Thanh Đồng nói không cần để ý đến Lạc Tâm Ngưng, nhưng mà đó là bởi vì Lạc Thanh Đồng mù, hắn sợ kích thích đến nàng, mới không đề cập đến nữa, cũng không nhắc tới chuyện Lạc Tâm Ngưng lấy đi hai món đồ vật gì.
Hiện tại Thanh Đồng của hắn vẫn có thể nhìn thấy, còn mở ra thiên phú mà tổ tiên lưu lại, hai thứ Lạc Tâm Ngưng cướp đi, cũng nên trả về chủ cũ.
truyện teen hay
"Thanh Đồng, lúc nãy ta không có nói cụ thể chuyện Lạc Tâm Ngưng đoạt mất hai món đồ của con, một bộ giáp gia truyền kia thì không nói làm gì, tuy rằng cũng là bảo vật, nhưng không có cách sử dụng, Lạc Tâm Ngưng có cầm đi cũng không biết làm thế nào để kích hoạt uy lực lớn nhất của nó! Nhưng mà phong thư đề cử nhập học phân viện Thiên Vũ của Đại Tần thánh viện lại thập phần quan trọng đối với ngươi!"
"Đại Tần thánh viện chính là học phủ