- Khặc khặ-x-xxxxx, Khặc khặ-x-xxxxx!
Theo tiếng cười đó truyền đến, phía xa xa dĩ nhiên xuất hiện vô số Kim Tằm, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân lập tức đứng dậy.
Kim Tằm càng lúc càng gần, khi Lý Ngọc Chân nhìn thấy bầy Kim Tằm đó, trong lòng hết sức kinh hãi, nói:
- Tiết sư điệt, bên trong có Song Sí Kim Tằm, cũng có Tứ Sí Kim Tằm, có lẽ đây chính là Lục Bào lão tổ, chúng ta mau chạy thôi!
Hai người ngày lập tức chạy về phía trước, tu vi của Tiết Lăng Vân còn thấp nên tốc độ phi hành rất chậm, Lý Ngọc Chân không thể không kéo hắn bay cùng với mình.
Nghĩ đến quan hệ giữa hắn cùng sư tỷ của mình rất có thể có là... , nên Lý Ngọc Chân có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, vốn dĩ nàng chỉ coi Tiết Lăng Vân là sư điệt của mình, nhưng bây giờ thì không thể rồi.
Bầy Kim Tằm tựa hồ phát hiện ra hai người chạy trốn, lập tức đuổi theo sát phía sau.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, trời cũng đã gần sáng rồi, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân vẫn bay nhanh về phía trước, những Kim Tằm kia vẫn theo sát phía sau hai người.
- Nếu có mấy vị trưởng bối trong môn ở chỗ này thì tốt rồi, những Kim Tằm kia tuy rằng rất lợi hại nhưng còn không thể làm gì được tu sĩ Đại Thành kỳ trở lên!
Lý Ngọc Chân vừa mang theo Tiết Lăng Vân bay về phía trước, vừa mở miệng nói chuyện.
Mấy người Lý Ngọc Chân, Tống Ngọc Dao đều là đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn, phía trên bọn họ còn có đệ tử đời thứ nhất, bất quá tất cả bọn họ đều ẩn cư tu luyện, bình thường bọn họ sẽ không tham dự đến những tục sự ở tu chân giới.
Tiết Lăng Vân gật đầu, hắn định hỏi trong môn có bao nhiêu đệ tử đời thứ nhất thì tốc độ của bầy Kim Tằm phía sau đột nhiên nhanh hơn.
Bây Kim Tằm đó bao vây hai người lại, Lý Ngọc Chân trong lòng kinh hãi, nói:
- Tiết sư điệt! Ngươi cẩn thận một chút, ta không chắc mình có thể bảo vệ được ngươi!
Nếu Song Sí Kim Tằm còn dễ dàng, nhưng đụng phải Tứ Sí Kim Tằm, Lý Ngọc Chân cũng rất khó giết chết chúng nó.
Hai người lập tức cùng Tứ Sí Kim Tằm du đấu, những Tứ Sí Kim Tằm này tựa hồ không được ai điều khiển, chỉ dựa vào bản năng của mình tấn công hai người.
Lý Ngọc Chân cầm Ma Thiên Diễm Hỏa Luân ném về phía bầy Kim Tằm đó, nàng cầm Thanh Xà Kiếm trong tay liên tục dùng chiêu Nhu Liễu, pháp lực của nàng cao hơn Tiết Lăng Vân rất nhiều nên uy lực của Thu Thủy Tam Kiếm càng thêm mạnh mẽ.
Lý Ngọc Chân vừa chiến đấu vừa chú ý đến Tiết Lăng Vân, nàng cùng Tống Ngọc Dao quan hệ rất tốt, tên Tiết Lăng Vân này rất có thể là người trong lòng của sư tỷ, có thể bảo vệ cho hắn không bị thương tổn gì đương nhiên là tốt nhất.
- A...!
Đột nhiên Lý Ngọc Chân kêu lên một tiếng.
Cũng không nàng gặp phải chuyện gì, mà Tiết Lăng Vân đang gặp nguy hiểm, Lý Ngọc Chân bây giờ không thể cứu kịp.
Chỉ thấy có hai con Kim Tằm lao tới Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân vừa ngăn chặn được một con, một con khác vẫn lao tới người hắn, hung hăng lao vào cắn hắn.
Mắt thấy nó đã cắn trúng lưng Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân cực kỳ lo lắng, đột nhiên một cái Tiểu Đỉnh xuất hiện trên đầu Tiết Lăng Vân, Tiểu Đỉnh tỏa ra ánh sáng bảy màu, đem bầy Kim Tằm ngăn cản ở bên ngoài, sau đó nó phát ra một ngọn lửa, ngọn lửa đó vậy mà có màu đen rất quái dị, khi ngọn lửa tiếp xúc đến Kim Tằm thì bọn chúng lập tức hóa thành tro tàn.
Lý Ngọc Chân ngơ ngác nhìn một màng này, rất nhanh một đám Kim Tằm khác lại vọt lên, Tiết Lăng Vân vẫn ở trong màng bảo hộ của Tiểu Đỉnh. Nhìn thấy Tiết Lăng Vân không có chuyện gì nữa, Lý Ngọc Chân thở dài một hơi, bắt đầu cẩn thần đối phó với những con Tứ Sí Kim Tằm kia.
Lần vọt lên này số lượng Kim Tằm cũng không nhiều lắm, do không có ai khống chế bọn chúng nên sau một lúc chúng đã bị hai người bọn họ tiêu diệt toàn bộ, Lý Ngọc Chân nói:
- Tiết sư điệt! Chúng ta nên đi thôi!
Hai người nhanh chóng lý khai nới này.
Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân rời đi không lâu, đột nhiên tại nơi đó xuất hiện một người mặc áo bào màu xanh, toàn thân được một màng sương mù màu xanh bao phủ, hắn nhìn vô số xác trùng trên mặt đất, trong mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo, thầm nói:
- Dám giết nhiều bảo bối của ta như vậy, ta sẽ không bỏ cho các ngươi!
Người đó dậm chân tức giận, sau đó hắn bay lên không trung, ngửi trong không khí mùi vị, dĩ nhiên bay theo phương hướng mà Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân vữa này bay đi.
******
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân đang bay về phía trước, đột nhiên phía sau bọn họ xuất hiện một đám mây màu xanh, bên trong đám mây màu xanh đó còn phát ra kim quang, hai người lập tức biết có chuyện không ổn, Lý Ngọc Chân tựa hồ nhớ tới điều gì đó, kinh hãi nói:
- La Lục Bào lão tổ! Hắn vậy mà tự mình truy đuổi chúng ta! Lăng Vân, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm!
Lý Ngọc Chân còn chưa nói hết, đám mây xanh phát ra kim quang kia đa vọt đến hai người, vô số Tứ Sí Kim Tằm lao lên bao vây hai người bọn họ lại, bên ngoài còn truyền đến tiếng cười khó chịu của Lục Bào lão tổ:
- Khặc khặ-x-xxxxx. . . Khặc khặ-x-xxxxx. . .! Thậm chí có một Phân Thần kỳ tu chân giả, thật sự quá tốt! Bảo bối của ta ăn xong các ngươi sẽ lợi hại thêm một chút!
Kim Tằm đem hai người bao vây lại, hai người dốc sức ngăn cản, Tiết Lăng Vân đem Thuy Thủy Tam Kiếm phát huy ra đến mức tận cùng, từng đạo kiếm khí băng hàn bắn ra, những đạo kiếm khí đó có thể đông cứng lại Tứ Sí Kim Tằm nhưng rất khó để giết chết chúng được, tình huống của Lý Ngọc Chân tốt hơn hắn một chút, nàng giết chết không ít Tứ Sí Kim Tằm.
Vèo...!
Đột nhiên, một âm thanh sắc bén vang lên, một đạo lục quang bay về phía Lý Ngọc Chân, nàng liền luống cuống tay chân ngăn cản lại đạo lục quan kia,