Hôm sau Tiết Lăng Vân vẫn xuống núi hái thuốc như bình thường. Trời còn chưa sáng hắn đã đi xuống núi, tới lúc mặt trời mọc hắn đã hái được đầy một giỏ thuốc rồi hướng về tss mà lên núi.
- Nhanh. Phế vật kia tới rồi.
- Các ngươi hảo hảo thu thập hắn cho ta!
- Hôm nay nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn!
Tiết Lăng Vân vừa mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên trước mặt xuất hiện mấy người thiếu niên thiếu nữ, cầm đầu chính là người mình vừa giúp đỡ hôm qua – Lâm Phượng Vũ, cả đám người đang hùng hổ nhìn Tiết Lăng Vân.
- Các ngươi muốn làm gì?
Tiết Lăng Vân cau mày nói. Hắn không muốn đụng chạm những người này, lập tức chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
- Hừ!
Lâm Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta muốn làm gì? Đương nhiên là thu thập ngươi?
Tiết Lăng Vân bực tức nói:
- Lâm Phượng Vũ, ngày hôm qua ta vừa mới giúp ngươi một lần, hôm nay ngươi như thế nào đối với ta như vậy đây sao?
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Mọi người mau thu thập hắn cho ta a!
Lâm Phượng Vũ thẹn quá hóa giận nói, đúng là bởi vì ngày hôm qua được “phế vật” Tiết Lăng Vân này cứu, cho nên Lâm Phượng Vũ cảm thấy thật mất mặt, trong lòng rất không thoải mái. Vì thế, nàng muốn hảo hảo mà thu thập Tiết Lăng Vân một trận.
Đám người hướng về Tiết Lăng Vân mà xông tới, hai người tu vị cao nhất trong bọn họ đã là Kim Đan Kỳ, đối phó một mình Tiết Lăng Vân căn bản không cần nói thêm nữa.
Trên mặt Tiết Lăng Vân đã trúng mấy quyền, quần áo trên người đã bị xé đến rách nát, toàn thân đau nhức vô cùng. Nhưng Tiết Lăng Vân không hề kêu một tiếng, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá mấy người trước mặt. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của bọn chúng nhưng tâm của hắn vĩnh viễn sẽ không khuất phục.
- Ồ, trên cổ hắn còn có một cái ngọc bội, nhanh đoạt lấy nó!
Đột nhiên tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ nhìn thấy ngọc bội trên cổ Tiết Lăng Vân, liền lớn tiếng kêu lên.
- Được!
Một tam đại tam đệ tử tên là Triệu Chí Bình liền đoạt lấy ngọc bội của Tiết Lăng Vân, cười ha ha.
Tiết Lăng Vân có chút kinh ngạc, ngọc bội này là vật duy nhất liên hệ đến thân thế của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho ngọc bội lọt vào tay người khác. Lập tức Tiết Lăng Vân kêu to:
- Trả lại cho ta!
- Ha ha ha ha!
Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình cười ha ha, Lâm Phượng Vũ nói:
- Chỉ cần ngươi có thể đuổi theo chúng ta, ta sẽ trả ngọc bội này lại cho ngươi!
Nói xong Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình lăng không bay lên, bọn họ thi triển di động không thuật hướng đỉnh núi bay đi!
Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn hai người bay đi, hắn lại nhìn chung quanh ngọn núi một chút, sau đó hung hăng cắn răng, hướng về đỉnh núi đi tới!
Ngọn núi dốc đứng dị thường, bất quá giờ phút này Tiết Lăng Vân đã không để ý tới, ở trên đời này hắn chỉ có hai thứ đáng giá quý trọng, một là sư phụ, một chính là ngọc bội này, hai thứ đều là gốc rễ sinh mạng của hắn, hắn là tuyệt đối không cho phép người khác đoạt đi!
Da thịt trên người hắn đầy vết trầy xước, từng vết máu xuất hiện trên thân thể hắn, máu không ngừng chảy ra, nhưng Tiết Lăng Vân không ngừng lạ, hai tay bắt lấy từng bụi cỏ mà leo lên.
Trên vách núi dốc đứng dị thường, một thiếu niên đang bám lấy cỏ dại leo lên, đám tam đại đệ tử đứng phía dưới đều ngây người nhìn lên.
- Triệu Chí Bình, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
Tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ có chút bất an.
- Hình như... Quả thật... Có chút không tốt lắm!
Tam đại đệ tử Triệu Chí Bình cũng có chút sợ hãi mà đứng lên.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Phượng Vũ bất an hỏi.
- Chúng ta nhanh chóng rời đi, ngọc bội này để trên đỉnh núi cho hắn!
Triệu Chí Bình mở miệng nói.
Hai người cũng không dám nữa ở lại nữa, Lâm Phượng Vũ triển khai di động không thuật hướng về phía dưới bay đi, vừa bay vừa kêu to:
- Ngọc bội của ngươi ở ngay trên đỉnh núi, chính ngươi đi lấy đi! Chúng ta phải đi!
Đám người trêu chọc Tiết Lăng Vân lập tức tản ra, mà Tiết Lăng Vân vẫn tiếp tục ra sức mà leo lên.
“Phanh!”, chỉ nghe một tiếng trầm đục, thân thể Tiết Lăng Vân run lên, chân hắn đạp vào khoảng không, đám cỏ dại trong tay trái hắn không chịu được sức nặng của hắn, thoáng cái đã bị nhổ tận gốc, Tiết Lăng Vân suýt chút nữa đã rớt xuống.
Vách núi đá cao vài trăm thước, nếu té xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Tiết Lăng Vân tái nhợt đi, bất quá hắn vẫn kiên trì, cố gắng bò lên.
Không biết qua bao lâu, chỗ khớp xương trên cánh đùi và cánh tay đã thành một mảng đen sẫm, màu đen sẫm này là máu và bùn đất xen lẫn vào nhau, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Tiết Lăng Vân hô hấp khó khăn, thân thể hắn vốn không quá tốt, lại leo lâu như vậy, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy. Bất quá ánh măt