Tu vi của Tiết Lăng Vân bây giờ đã là Nguyên Anh Kỳ, Nguyên Anh Kỳ có thể ngự kiếm phi hành nên tốc độ bay của hắn so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần, hắn cùng Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân rất bình tĩnh bay về phía trước, ở xa xa đuổi theo người của các phải khác.
- Lăng Vân! Ngươi nên cẩn thận một chút, ở trong Mê Vụ Sâm Lâm này không biết còn có nguy hiểm gì nữa không, người dù thế nào cũng không được mạo hiểm!
Lý Ngọc Chân đối với Tiết Lăng Vân nói.
Lý Ngọc Chân bây giờ đã quen dần với việc ở chung với Tiết Lăng Vân, chân chính coi hắn là nam nhân của mình.
- Yên tâm đi, ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, nhìn xem ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm có bực nào ma vật xuất thế, chỉ cần gặp phải nguy hiểm ta sẽ lập tức chạy trốn!
Tiết Lăng Vân nói.
- Mà cần gì chứ! Có hai vị nương tử Phân Thần Kỳ tu vi bảo vệ, ta sợ cái gì!
Tiết Lăng Vân trêu chọc nói.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân mỉm cười, hai người một trái một phải bay đến bên người hắn, ba người bọn họ ở chung một chỗ giống như không hề sợ hãi sẽ có nguy hiểm gì.
Triệu Mộng Trúc của Thục Sơn phái theo sau ba người bọn họ, nàng cảm thấy mối quan hệ giữa ba người bọn họ rất kỳ quái, tên Tiết Lăng Vân này hình như rất thân thiết với sự phụ cùng sư thúc của mình.
Bay không biết bao lâu, sương mù ở phía trước càng ngày càng đậm, dần dần bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh tầm mấy chục thước mà thôi, mọi người của phe chính đạo bắt đầu khẩn trương, không biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì.
Lúc này Côn Luân phái cùng Không Động phái đi đầu tiên, Vạn Phật Tự cùng Bồ Đề tông đi theo phía sau, Thục Sơn phái, Thiên Sư Đạo, Trường Sinh Môn thì đi sau cùng.
Lại bay thêm một lúc, đột nhiên phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến, mọi người đều giật mình, bắt đầu bay chậm lại hoặc ngừng lại.
- Xem ra phía trước chính là nơi mà vật xuất thế, không biết nó lại cái gì, lại có thể hấp dẫn cao thủ như Lục Bào lão tổ chạy tới!
Lý Ngọc Chân tò mò nói.
Hiện tại, ba người bọn họ đã biết được ý đồ của Lục Bào lão tổ, Lục Bào lão tổ chính là hướng về mà vật trong Mê Vụ Sâm Lâm mà đến, thứ có thể hấp dẫn được hắn đến chắc chắn không phải vật tầm thường.
Lại bay thêm một lát, sương mù bây giờ đã dày đặc đến đáng sợ, trong sương mù lúc này ẩn chứa rất nhiều ma khí, coi như là Phân Thần Kỳ tu chân giả cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật được cảnh vật trong vòng 30m mà thôi.
Vèo!
Tiếng đánh nhau phía trước càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên có một đạo kiếm quang bắn về phía ba người, Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng vung kiếm, đem kiếm quang đó đánh tan, sau đó nói:
- Là phi kiếm của tu sĩ ma đạo! Lăng Vân! Đi theo ta cùng sư muội, nhất định không được tách ra!
Tiết Lăng Vân gật đầu, ba người cực kỳ cẩn thận, bọn họ bây giờ không nhìn thấy người nào khác cả, những người kia đó đều biến mất ở trong sương mù.
Trời cũng bắt đầu tối, mọi người đang ở trong sương mù cùng ma khí, bây giờ hầu như không ai nhìn thấy thứ gì nữa cả, tất cả mọi người đều rất lo lắng, thỉnh thoảng cũng có tiếng đánh nhau, ánh sáng của pháp bảo truyền ra.
- Lăng Vân! Chúng ta bay thêm một lúc, nếu như vẫn không phát hiện ra gì cái gì, chúng ta liền rời khỏi đây!
Tống Ngọc Dao nói.
Trong lòng của Tống Ngọc Dao có cảm giác bất an, nên mới đề nghị Tiết Lăng Vân rời khỏi.
Ba người bọn họ lúc này cách nhau không quá một bước chân, nơi này rất là quỷ dị, không thể không tăng thêm cẩn thận.
******
Ma khí xung quanh càng ngày càng đậm đặc, ba người Tiết Lăng Vân cảm thấy có chút lạnh lẽo, trong lòng của bọn họ đều rất căng thẳng, đúng vào lúc đó, bỗng nhiên có một tiếng cười kinh khủng truyền đến.
- Ha ha ha..., Lục Bào lão nhân, ngươi lại dám tranh giành Tử Vong Thụ với ta, nhìn ta giết ngươi như thế nào!
Tiếng cười cực kỳ chói tai, không biết từ đầu truyền đến.
- Hừ! Chu Khôn! Ngươi cái thá gì chứ, muốn giết ta thì trước đó phải hủy được nguyên thần thứ hai của ta đã rồi hãy nói!
Thanh âm của Lục Bào lão tổ vọng lại.
Thanh âm đó chỉ cách bọn họ một đoạn mà thôi, ba người nghe rất rõ lời nói của cả hai người, Tiết Lăng Vân tò