Tại sao Ngô Minh lại tức giận như vậy? Thì ra hắn lúc nãy hắn nhìn thấy Tiết Lăng Vân đang cùng Tống Ngọc Dao song tu.
Lúc nãy, thần thức của Ngô Minh bay về phía Ngọc Trúc Phong, hắn chỉ định điều tra lại Tiết Lăng Vân một chút mà thôi, xem thử Tiết Lăng Vân có đúng hay không là "Loạn thế chi tử", nhìn xem ma khí trong người của Tiết Lăng Vân làm sao mà có.
Ai ngờ hắn vừa đến nới đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn tức sùi bọt mép.
Hắn nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đang ôm lấy nhau, cả hai người đều trần truồng, hai người đang trong tư thế giao hợp ôm nhau, bọn hắn khép hờ hai mắt, rõ ràng là đang tu luyện.
Nhưng loại tu luyện này xuất hiện ở những cặp nam nữ song tu, Tiết Lăng Vân là đệ tử của Tống Ngọc Dao, hắn lại dám cùng sư phụ của mình trần trụi ôm nhau.
Nam nữ hoan ái không có gì sai cả, nhưng thầy trò yêu nhau thì đã vi phạm luân lý đạo đức, trong nội tâm của Ngô Minh cực kỳ tức giận.
Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ tới Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao lại dám làm ra chuyện xì căng đang như vậy, chuyện này quá đại nghịch bất đạo.
Trong lòng của Ngô Minh đối với Tống Ngọc Dao không có quá lớn ác ý, hắn là sư thúc của Tống Ngọc Dao, hắn tận mắt nhìn thấy Tống Ngọc Dao lớn lên, ở trong suy nghĩ của Ngô Minh thì tất cả chuyện này đều do Tiết Lăng Vân.
Tên Tiết Lăng Vân này dám dụ dỗ sư phụ của mình, dám cùng sư phụ của mình hoan ái, loại đệ tử như thế nhất định phải giết.
- Khốn nạn, vậy mà dám ở thánh địa như Trường Sinh Môn làm ra loại chuyện như vậy!
Ngô Minh mắng thầm trong lòng.
Hắn hóa thành một đạo kim quang bay về phía Ngọc Trúc Phong, vừa mới bay được một lát thì hắn đột nhiên dừng lại.
Ngô Minh cau mày, hắn hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút do dự.
Hắn không muốn xử phạt Tống Ngọc Dao, nhưng Tiết Lăng Vân thì nhất định phải giết, loại đệ tử dám dụ dỗ sư phụ của mình như thế nhất định phải giết.
Bất quá Ngô Minh cảm thấy nếu mình cứ như vậy giết chết Tiết Lăng Vân hình như có chút lỗ mãng, sau này nếu có người khác hỏi hắn thì hắn cũng không biết nên nói như thế nào, chuyện giữa Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao là nỗi ô nhục của Trường Sinh Môn, Ngô Minh tuyệt đối không muốn chuyện này truyền ra bên ngoài.
Ngô Minh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép lữa giận trong lòng, lần nữa bay về Minh Hà Động.
- Sư thúc tổ, ngài... ngài tại sao lại trở về rồi?
Tiêu Thanh Tùng khó hiểu nhìn Ngô Minh hỏi.
- Hừ!
Khuôn mặt của Ngô Minh vẫn còn tức giận, ánh mắt bùng bùng lữa giận, hắn cũng chẳng hề khách khí với Tiêu Thanh Tùng nữa, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Tùng một cái, làm cho Tiêu Thanh Tùng sợ hãi kêu lên một tiếng, sau một lúc Ngô Minh nói:
- Tên Tiết Lăng Vân đại nghịch bất đạo này, hắn chắc chắn chính là "Loạn Thế Chi Tử" mà trong quẻ bói của ta đã nói, ta không thể để cho hắn còn sống trên đời này nữa!
Ngô Minh cười lạnh, Tiêu Thanh Tùng cũng lạnh cả người da gà cũng nổi lên, bất quá nghe được lời nói của Ngô Minh, nội tâm của Tiêu Thanh Tùng cực kỳ vui vẻ.
Hắn nhịn không được hỏi:
- Sư thúc tổ, vậy tại sao không giết hắn ngay bây giờ vậy?
Ngô Minh cắn răng, nói:
- Giết hắn thì rất dễ, bất quá nếu ta giết hắn thì người khác sẽ nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta muốn đem sự tình này nói rõ ọi người biết rồi mới giết chết cái tên nghiệp chướng kia!
- Vèo.
Ngô Minh nói xong, Tiêu Thanh Tùng chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, hắn nhìn lại thì thấy Ngô Minh đã hóa thành một đạo kim quang biến mất ở phía chân trời, Tiêu Thanh Tùng sững sờ đứng nguyên chỗ, không biết Ngô Minh đi nơi nào.
******
Thật ra Ngô Minh chạy tới gian phòng của Liễu Tình trên Phiêu Miểu Phong, Liễu Tình đang tu luyện trong phòng thì đột nhiên có một đạo kim quang hiện lên, Ngô Minh thình lình xuất hiện trước mặt Liễu Tình.
Liễu Tình vội vàng đứng dậy thi lễ, hắn cảm thấy Ngô Minh sư thúc của mình có gì đó không đúng, Ngô Minh không hề che dấu khuôn mặt tức giận của mình, giờ phút này trên người của Ngô Minh đang tản ra một cổ uy áp khủng khiếp, Liễu Tình cẩn thận hỏi:
- Sư thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao