Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 32: Phượng Tôn cường đại


trước sau

Tuy nhiên hai người họ không ngờ, trong lúc bọn họ chạy trốn, họ bất ngờ gặp phải người quen, mà những người này lại là đội ngũ của tiểu công chúa kia.

Tiểu công chúa thấy Mặc Nhiên xuất hiện thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bổn công chúa ư? Bắt hai người bọn họ lại!"

Trước có tiểu công chúa, sau có huyền thú, đúng là họa vô đơn chí mà!

Lúc này Mặc Nhiên nảy ra một ý, nàng kéo Mặc Hiên lại: "Tiểu công chúa mang theo nhiều người như vậy, chúng ta cũng đánh không lại, các ngươi muốn bắt thì bắt đi!"

Mặc Hiên cảm thất kỳ quái, tiểu nha đầu này không phải người ngoan ngoãn để bị bắt, sao lúc này lại nghe lời như vậy?

Tiểu công chúa cao ngạo ngẩng đầu đáp: "Coi như ngươi thức thời, mau giao hoa tử lăng ra đây!"

Mặc Nhiên gật đầu, "Tiểu công chúa xin chờ một lát, ta lập tức lấy hoa tử lăng ra cho ngươi." Sau đó nàng tìm trên người, nhưng chưa chờ nàng lấy hoa tử lăng ra thì đột nhiên đã vang lên tiếng "Ầm ầm ầm --".

Lúc này, một ma thú bạo nộ vọt tới, mấy hộ vệ bên người tiểu công chúa đại kinh thất sắc, lập tức chắn phía trước nàng ta.

Bọn Mặc Nhiên đứng cùng đội ngũ những người này, trông giống như đồng bọn của họ, cho nên ma thú phẫn nộ muốn xông lên ăn thịt tất.

Trong lúc cao thủ và ma thú giao đấu, Mặc Nhiên kéo Mặc Hiên, cười nói: "Còn thất thần ở đó làm gì? Nhanh lên!"

Lúc này bọn người kia toàn tâm toàn ý ứng phó với con huyền thú khủng bố đó, làm gì còn sức để ý tới bọn họ! Bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đào tẩu thôi.

Lúc này mới có người phản ứng lại, "Con ma thú này là do hai người đó dẫn tới."

"Chết tiệt, bọn họ tuyệt đối cố ý."

Nhưng Mặc Hiên và Mặc Nhiên đã bỏ trốn mất dạng, khiến bọn họ tức muốn hộc máu.

Mặc Hiên vừa chạy vừa thở dài: "Tiểu nha đầu, lòng dạ ngươi quá hiểm độc, những người đó không chết cũng bị lột da."

Khóe miệng Mặc Nhiên hơi cong lên, "Ai bảo bọn họ may mắn gặp được chúng ta làm gì!"

"Đồ đã tới tay, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi!" Ngay khi Mặc Nhiên chuẩn bị rời khỏi đây, đột nhiên nàng phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Mặc Nhiên hơi sửng sốt, không phải đã nói với hắn là đừng đi theo nàng sao? Sao hắn lại tới?

Nhưng một khắc sau, nàng liền thấy một đám người đuổi theo, miệng hô lớn: "Phượng Tôn, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu, mau ngoan ngoãn chịu chết đi!"

Mặc Nhiên giao cỏ tử linh cho Mặc Hiên, bảo hắn: "Ngươi rời khỏi đây trước đi, ta tới xem xem có chuyện gì."

"Ngươi đi xem cái gì? Thực lực những người đó sâu không lường được, tiểu nha đầu ngươi chỉ mới tới Hoàng huyền ngũ phẩm thì đi xem làm gì?" Mặc Hiên cả giận nói, hắn thoáng cảm thấy nàng quen biết một người trong đó, nhưng cho dù vậy cũng không thể liều mạng như thế!

Mặc Nhiên nói: "Không được, ta phải qua đó một chuyến."

Mùi hoa dâm bụt lại mang theo hương vị huyết tinh, nàng không yên tâm.

Nàng vẫn còn chờ sư thúc dẫn nàng đi gặp sư phụ trong truyền thuyết nữa! Nếu hắn chết ở đây, nàng biết tìm sư phụ nơi nào!

Mặc Hiên bất đắc dĩ nói: "Cho dù ta ép ngươi cũng không được."

"Đi thôi!" Hắn kéo Mặc Nhiên chạy về phía trước, mà cách đó không xa, một thân bạch y ngạo nghễ đứng thẳng nơi đó với chiếc mặt nạ phượng hoàng màu bạc sinh động như thật trên mặt.

Mặc Hiên kinh hãi, hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi quen biết Phượng Tôn?"

Mặc Nhiên gật đầu đáp: "Đúng vậy!"

"Tương truyền hắn như chính như tà, thực lực sâu không lường được, cho dù ở....." Nói đến đây, Mặc Hiên lại không nói tiếp, mà khó hiểu hỏi: "Sao người này lại ở đây?"

Trước mặt Phượng Tôn là ba lão giả hắc y, thực lực của họ cũng không thể nhìn thấu, bọn họ nhìn về phía Phượng Tôn, đắc ý cười: "Không ngờ lại gặp được ngươi ở nơi này, giết ngươi ở đây, sư phụ ngươi cũng không thể nói gì."

Khóe miệng Phượng Tôn gợi lên một nụ cười mỉa mai, "Chỉ bằng mấy lão bất tử các ngươi mà cũng muốn giết bản tôn à?"

"Nằm mơ!" Lúc này, trên tay hắn xuất hiện một thanh lưỡi hái đỏ
như máu, thị huyết như Tử Thần.

Ánh bạc chớp động, thân hình hắn như gió nhằm về phía hai lão giả. Áo trắng bay múa, tựa như thần linh đáp xuống, hết thảy thế gian đều không kịp loá mắt.

Ba lão giả hấp tấp hô: "Kết trận, kết trận 一一"

"Ba người bọn ta liên thủ, Phượng Tôn, ngươi đừng hòng chạy trốn." Một lão giả trong đó cười lớn, lực lượng khổng lồ tản ra, bắt đầu phản kích.

Mặc Nhiên kinh hãi, dưới lực lượng như vậy mà Phượng sư thúc vẫn có thể bất động như núi, đây rốt cuộc là dạng thực lực gì?

Thiên huyền cũng không mạnh như vậy, chẳng lẽ là Thần huyền trong truyền thuyết?

"Ầm ầm ầm 一一" Lực lượng cường đại tản ra, toàn bộ cây cối nơi này đều bị hai phương công kích dập nát.

Rất nhanh, ba đen một trắng đan xen tấn công, còn nhanh hơn cả tia chớp, cho dù là Mặc Nhiên hay Mặc Hiên cũng không thể nhìn ra thân hình bọn họ.

Ba lão giả kết trận công kích, phối hợp vô cùng ăn ý, dồn Phượng Tôn vào chỗ chết.

Phượng Tôn múa lưỡi hái đỏ như máu, sát phạt muôn vàn, cường thế vô cùng.

Rất nhanh ba lão giả liền vây quanh hắn, lạnh lùng nói: "Phượng Tôn, khu rừng Nam Đoan này chính là nơi chôn xác ngươi!"

Trong lòng Mặc Nhiên có chút lo lắng, Phượng sư thúc sẽ không thật sự bỏ mạng ở đây đấy chứ! Nhưng hiện giờ thực lực nàng yếu kém, cho dù có lòng hỗ trợ cũng không giúp gì được.

Nếu bây giờ nàng đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị hạ gục thành xác pháo trong nháy mắt, cho nên chỉ có thể đứng một bên nôn nóng.

Nào ngờ, Phượng Tôn bị bao vây lại nở một nụ cười ưu nhã bên khóe miệng, trong phút chốc, hết thảy vẻ đẹp trên thế gian đều trở nên ảm đạm, hắn hừ lạnh: "Chỉ bằng các ngươi?"

"Huyết sắc chi vũ 一一 Diệt cho ta!" Thân ảnh màu trắng múa lưỡi hái huyết sắc, như ma như yêu, nhưng lại vô cùng chấn động nhân tâm.

Rất đẹp, rất cường đại, sư thúc cường thế như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, giờ khắc này, Mặc Nhiên cảm thấy tim mình dường như đập chậm mất nửa nhịp.

"Ầm ầm ầm 一一" Một loạt thanh âm trời sập đất nứt vang lên.

Mấy lão giả hô to: "Tiểu tử, cho dù bọn ta chết cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng."

Một tiếng nổ tung kịch liệt vang lên, đột nhiên mặt đất dưới chân Mặc Nhiên biến mất, thay vào đó lại là vực sâu vạn trượng.

Mặc Hiên muốn bắt lấy nàng, nhưng đã chậm, Mặc Nhiên cũng biến sắc, đành phải không có cốt khí la lên: "Sư thúc, cứu mạng 一一!"

Ba cái đầu rơi xuống đất, huyết sắc khiến lưỡi hái đỏ như máu càng ngày càng yêu dã, ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Hắn biến sắc, vọt tới bờ vực bắt lấy Mặc Hiên, hỏi: "Nhiên Nhiên đâu?"

Một khắc này, Mặc Hiên chợt cảm thấy hóa ra tử vong gần đến thế, người nam nhân này khi chiến đấu cùng ba cường giả vẫn có thể vân đạm phong khinh, ưu nhã như tranh, nhưng lúc này lại hiện ra biểu tình hoảng hốt.

Hắn chỉ vào dưới vực sâu, nói: "Tiểu nha đầu rơi xuống vực sâu rồi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện