Mặc Nhiên vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, nàng mơ hồ hỏi: "Sao ta lại trở thành triệu hồi sư? Không phải sư thúc đã nói phải có người dẫn ta lên con đường triệu hồi sư mới có thể trở thành triệu hồi sư chân chính sao?"
"Cái lúc trước ta nói chỉ là tình huống bình thường mà thôi, nhưng hiện tại ngươi lại gặp được một tình huống trước nay chưa từng xảy ra." Tình huống mà Phượng Tôn vô cùng hứng thú.
"Tình huống như thế nào?" Mặc Nhiên hỏi.
"Đó chính là ma thú trực tiếp nhận chủ, ma thú trực tiếp nhận chủ, ký kết khế ước cùng ngươi, như vậy ngươi không cần người dẫn đường cũng có thể trở thành triệu hồi sư." Phượng Tôn chọc chọc con vật nhỏ trong tay Mặc Nhiên: "Thật kì lạ, con ma thú nào cũng cao ngạo như nhau, tuyệt đối sẽ không nguyện ý khế ước với con người, cho dù là triệu hồi sư cũng không được. Nhưng tiểu gia hỏa này lại làm chuyện kinh hãi thế tục đó."
Nhìn nhóc con tròn tròn kia, hắn tiếp tục nói: "Nhìn nó yếu ớt thật, Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi ký kết khế ước gì với nó vậy?"
Mặc Nhiên nghĩ một hồi, sau đó đáp: "Hình như là khế ước bổn mệnh."
"Bổn... Mệnh..." Phượng Tôn không cẩn thận, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Hắn thầm than: "Khế ước bổn mệnh tương liên bổn mệnh, Tiểu Nhiên Nhiên ngươi lại đi ký kết khế ước như vậy với gia hỏa nhỏ yếu này, trời ạ!"
"Khế ước bổn mệnh thì làm sao?"
"Chuyện đó có nghĩa là Nhiên Nhiên phải đồng sinh cộng tử với nó đấy!" Phượng Tôn như muốn khóc. "Nếu nhóc con này bị một con chuột nào đó ăn mất thì chính là chết một lúc ba mạng đó!"
Bổn mệnh tương liên, đồng sinh cộng tử, nàng biết, Mặc Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve nó, hỏi: "Nếu xảy ra chuyện cũng chỉ có ta và nhóc này, đâu ra ba mạng?"
Phượng Tôn gào lên: "Bởi vì còn có sư thúc ta nữa, nếu Tiểu Nhiên Nhiên chết rồi thì ta cũng không muốn sống tiếp!"
Mặc Nhiên sửng sốt, máu tươi nhiễm đỏ quần áo hắn, thế nhưng nàng lại thoáng thấy bóng dáng tên yêu nghiệt nào đó từ trên người sư thúc nàng.
Mặc Nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ, thân hình cũng rất giống nhau, nhưng một người là phế vật cực phẩm, một người là tôn giả ngạo thế, nàng nghĩ thế nào cũng không liên hệ hai người với nhau được.
"Sư thúc đừng giỡn nữa, sư thúc hãy lo trị thương trước đi."
Tuy máu đã ngừng chảy nhưng vết thương lại rất nặng, nội thương ngoại thương nhiều không đếm xuể, Mặc Nhiên đưa cho hắn một bình đan dược: "Mặc dù cấp bậc có hơi thấp nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm."
Phượng Tôn mở bình thuốc ra, mở miệng: "Dược hương tứ phía, phấn chấn tinh thần vô cùng, Tiểu Nhiên Nhiên lấy đâu ra vậy?" Theo hắn biết, Nam Vân Quốc không có luyện dược sư lợi hại như vậy.
"Đương nhiên là ta tự luyện chế rồi."
Hai mắt Phượng Tôn sáng lên, cười nói: "Đã là đan dược Tiểu Nhiên Nhiên tự luyện chế thì nhất định có thể khỏi bệnh."
Không ngờ Nhiên Nhiên chẳng những trở thành triệu hoán sư mà còn là luyện dược sư, cả đại lục này cũng chưa từng xuất hiện một thiên tài như vậy.
Tiểu Nhiên Nhiên của hắn quá lợi hại, Phượng Tôn cười thỏa mãn vô cùng.
Vốn ban đầu cả người Mặc Nhiên cũng bị thương nhưng bởi vì khế ước đạt thành, chẳng những vết thương trên người biến mất mà thân thể còn trở nên mạnh thêm vài phần.
Vì thế nàng liền động thủ, kéo con độc giao đã bị chém thành hai nửa lên bờ, mặc dù con vật này có độc nhưng đồng thời cũng là một món đồ hiếm có.
Dựa theo nội dung bên trong Vô thượng dược điển, nàng cầm một con dao cắt qua trán độc giao, sau đó lấy ra một viên hạt châu xanh biếc.
Cầm hạt châu trong tay, Mặc Nhiên cảm giác được huyền lực quanh thân mình đang vận chuyển rất nhanh, lập tức đột phá Hoàng huyền lục phẩm.
Hạt châu này, tuyệt đối là một vật để tu luyện tốt.
Kế tiếp là mắt, theo như Vô thượng dược điển ghi lại, mắt của độc giao, có thể giải vạn độc trên thế gian.
Tuy rằng một bên đã bị mình đâm cho bị thương nhưng cũng không tổn hại nhiều, trực tiếp lấy cả hai bên ra.
Còn có vảy, máu, thịt của độc giao đều là đồ tốt.
Vảy có thể rèn thành một bộ giáp
phòng ngự, đao thương bất nhập, máu nó cực độc, là nguyên vật liệu luyện chế độc dược rất tốt, cả thịt cũng thế.
Nhưng vấn đề là, con độc giao này lớn như vậy, nàng phải mang theo như thế nào?
Mặc Nhiên dùng tinh thần lực xem xét không gian trong vòng Phượng Huyết thì phát hiện không những không gian bên trong rộng hơn mà còn chia làm mấy không gian nhỏ khác nữa.
Một không gian nhỏ thôi cũng dư sức chứa con độc long giao rồi, chẳng qua cũng không thể độc chiếm một đại gia hỏa như vậy.
Có thể giết chết con độc giao này cũng không phải công lao một mình nàng.
Cho nên hiện giờ nàng đang đợi Phượng Tôn điều tức xong. Đan dược của Mặc Nhiên rất có hiệu quả, rất nhanh Phượng Tôn đã hồi phục, hắn nhìn về phía Mặc Nhiên, hỏi: "Tiểu Nhiên Nhiên, sao vậy?"
Mặc Nhiên lấy một bên nhãn châu [1] của độc long ra, đáp: "Phượng sư thúc, viên nhãn châu này có thể giải ngàn độc, thúc lấy đi."
[1] Nhãn châu: mắt, nếu ghi thẳng ra là đưa mắt thì nghe có hơi rùng rợn nhỉ? Thế nên ở đây mình để là nhãn châu cho bớt đáng sợ. ><|||
"Đúng là thứ tốt!" Phượng Tôn khẽ mỉm cười, "Nhưng mà ta muốn có viên trong tay Tiểu Nhiên Nhiên hơn."
"Cái này..." Mặc Nhiên hơi sửng sốt, viên trong tay nàng chính là viên bị đâm, sư thúc thế nhưng muốn viên này!
"Nếu Tiểu Nhiên Nhiên không cho ta thì ta cũng không lấy viên này đâu!"
Tâm tư của sư thúc nàng đương nhiên biết rõ, vì thế đành bất đắc dĩ nói: "Vậy cho sư thúc cái này!"
Phượng Tôn cầm nhãn châu độc giao như cầm chí bảo, lúc này Mặc Nhiên mở miệng: "Còn cả máu độc long nữa."
"Cái này thì ta không lấy, sư thúc ta không phải luyện dược sư, thứ này ở trong tay Nhiên Nhiên mới phát huy được công hiệu." Phượng Tôn cười đáp.
Thật vậy, nàng tới khu rừng Nam Đoan, một là vì nâng cao thực lực, hai là vì tìm kiếm nguyên liệu điều chế độc dược, hiện giờ gặp phải độc long giao, có thể nói là xui xẻo, nhưng cũng có thể nói là may mắn.
Lúc sau Mặc Nhiên chỉ vào thi thể độc giao, nói: "Sư thúc, thịt của độc giao cũng có kịch độc, thúc có muốn một ít không, có lẽ sẽ có lúc cần đến."
Phượng Tôn cười: "Cái này cũng được, sau này ta muốn độc chết ai thì cứ cho họ ăn thịt này là xong."
Nói xong, hắn liền cầm lưỡi hái huyết sắc xoàn xoạt vài cái, chia độc giao thành mấy phần, sau đó nhặt lấy vài miếng thịt, còn lại chính là phần của Mặc Nhiên.
"Nhiên Nhiên, cái nhẫn không gian này chứa nhiêu đó thứ của độc giao vậy là vừa đủ rồi. Chẳng qua kiểu dáng này khó coi quá, để ta cho ngươi cái khác đẹp hơn, không gian lớn hơn." Phượng Tôn giống như có ma thuật, lấy ra một chiếc nhẫn đen tuyền.
Mặc Nhiên hoàn toàn ngẩn cả người, toàn bộ Nam Vân Quốc không quá ba người sở hữu được chiếc nhẫn không gian này, vậy mà hắn cứ thế đưa cho nàng.
Thứ trân quý này, hoàn toàn không phải có tiền là mua được, Mặc Nhiên lắc đầu: "Sư thúc, ta không cần đâu."
"Nhiên Nhiên không có nhẫn không gian, thứ tốt như thế mà không mang theo thì không phải đáng tiếc sao!"
"Ta..."