Phan An kể một lượt từ đầu tới đuôi cho Âu Cung Lãnh nghe, chốt lại một câu, cậu ta nói:
- Mọi chuyện tôi sẽ điều tra, còn giờ đừng có củ động mạnh, cái tay vừa may xong giờ muốn may lại lần nữa không?
- Mấy vết thương này tôi chịu được! Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu!
- Giỏi lắm! Từ lúc tới khu nghĩ dưỡng đến nay toàn tôi chăm sóc cho cô đấy! Đồ ngốc!
Âu Cung Lãnh đưa qua viên thuốc giảm đau cho cô uống, anh lấy điện thoại gọi cho Alex, sắp xếp cho mọi người, ngày mai anh và cô sẽ về lại thành phố! Phan An nghe vậy liền nói:
- Cậu không cần vì tôi làm ảnh hưởng đến mọi người! Cậu về khu nghĩ dưỡng đi, mai tôi sẽ tự đón taxi về lại thành phố!
- Không cần nói nhiều nữa, ăn chén cháo, và nằm xuống nghĩ đi! Tối nay tôi sẽ ở lại đây!
Đợi Phan An ngủ, Âu Cung Lãnh ra ngoài nói với hai vệ sĩ đi theo, cho người trích xuất tất cả camera những ai đi ra khu vực phía sau khu nghĩ dưỡng, khi anh trở lại phòng Phan An vẫn còn ngủ.
Cả ngày nay Âu Cung Lãnh cũng mỏi mệt, anh thiếp đi bên cạnh giường của Phan An, gần 9h tối cô thức giấc, bàn tay đang được Âu Cung Lãnh nắm chặc, cô nhẹ mỉm cười, nghĩ thầm: ai mà nhìn vào lại hiểu lầm gái già đang kua trai tơ! Hiiii nghĩ tới đó thôi Phan An không khỏi bật cười, điên rồi, sao lại có suy nghĩ này trong đầu!
Âu Cung Lãnh cũng thức giấc, anh nhìn cô trong mơ màng, ánh mắt hai người chạm nhau, bàn tay vô tình siết nhẹ, cô cười nói:
- Cậu mệt lại ghế đằng kia nằm đi, tôi cũng khỏe nhiều rồi!
Âu Cung Lãnh nhẹ ngồi lên giường, kéo gối về phía cậu ta và nằm lên chung giường với cô, Phan An có chút bất ngờ cô nói:
- Chủ tịch! cậu lại kia nằm đi, tôi và cậu không thể nằm chung được! Giường thì