Sáng hôm sau tất cả đều diễn ra như bình thường, chỉ khác ở chỗ hôm nay Nhã Đan đã dậy từ rất sớm.
Cô còn đảm đang xuống bếp làm bữa sáng cho Khương Duật.
Quay quần trong bếp cả buổi cuối cùng cũng hoàn thành xong bữa sáng, lại vừa hay Khương Duật vừa xuống.
Hắn bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn trong bếp thì bất ngờ không nhịn được cảm thán một câu:
- Dậy sớm thế à.
Nhã Đan mang đĩa thức ăn ra bàn rồi nhếch mép cười với hắn:
- Còn không phải do chú dậy muộn sao?
Nghe vậy hắn liền bật cười thành tiếng:
- Do ai chứ?
Cô nhún vai:
- Sao tôi biết, chú hôm qua làm sập giường tôi thì tôi sang phòng chú ngủ là điều đương nhiên.
Ngôi nhà này nhiều phòng như vậy ai mà biết chú nhất định phải đợi giường được giao tới mới ngủ tại phòng tôi chứ.
Vừa nói cô vừa làm hành động và biểu cảm để thêm chân thật.
Khương Duật chỉ cười nhẹ lắc đầu không rảnh hơi đấu khẩu với cô.
Nhã Đan thấy thế cũng cúi mặt ăn không nói gì thêm.
Ăn xong cả hai cùng nhau đến công ty, công việc cũng thật nhàn hạ quá mức, chỉ có ngồi không ăn lương.
Cô đã suy nghĩ một đêm rồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà vào nói chuyện riêng với hắn:
- Chú, tôi không muốn làm việc nữa...!
Khương Duật vốn đang chăm chú vào màn hình máy tính, nghe cô nói hắn dừng mọi hành động lại ngẩng mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc hắn mới đứng dậy sang sô pha ngồi.
Còn không quên gọi cô:
- Đến đây.
Nhã Đan hiểu ý liền bước đến ngồi bên cạnh hắn, cô chăm chăm nhìn hắn, nói thật con người Nhã Đan cô trước giờ dứt khoát, nóng nảy, hắn cứ chầm chậm thế này cô làm sao mà chịu nổi.
Thấy được sự nôn nóng của Nhã Đan, Khương Duật chỉ nhàn nhạt cầm tách trà lên đưa trước mặt cô:
- Để tôi vừa uống trà vừa suy nghĩ.
Trời ạ, hắn suy nghĩ như nửa ngày trời ấy, tách trà trên tay hắn từ lâu đã lạnh ngắt mà hắn vẫn còn chưa uống xong.
Hắn chia từng giọt trà ra uống à?
Nhận thấy sắc mặt cô ngày càng khó coi hắn mới cất tiếng:
- Cho tôi lý do em muốn nghỉ?
Nhã Đan á khẩu, nói sao nhỉ, cô cũng không rõ nữa chỉ là cô cảm thấy cô không hợp với chuyện ăn không ngồi rồi, cũng không hợp với nơi quy tắc thế này lại càng không hợp với vị trí thư kí như hiện tại.
Không lẽ nói với hắn là cô chán ngán cái công việc này lắm rồi?
Như đi guốc trong bụng Nhã Đan, hắn cất giọng trầm trầm:
- Em chỉ mới đi làm sao biết không hợp với em?
Cô lúc này không gồng nổi nữa mà trực tiếp bày ra bộ dạng tội nghiệp:
- Tôi thật sự không hợp, nói thật thì mấy thứ này tôi không hiểu gì cả, đi làm chỉ chiếm chỗ, chú phát lương tôi cũng không dám nhận, là chột dạ đó.
Khương Duật chứng kiến màn này thì chỉ đành đưa tay xoa đầu cô.
Hắn trầm ngâm một lúc:
- Không đi làm cũng được, nhưng Khương gia cần người quản lí, em cũng không được quay trở về quán ăn đó.
Nhã Đan nhíu mày lắc đầu, cô muốn quay về quán ăn đó, dù bà chủ có đến mức nào cô cũng muốn trở về, nhưng với tình hình hiện tại có lẽ cô phải ở nhà thật:
- Không quay lại chỗ đó cũng được, nhưng Khương gia không phải có quản gia sao?
- Em không thấy tôi bị lừa tiền sao?
Nói tới đây cô lại cảm thấy buồn cười, đường đường là một ông chủ lớn vậy mà bị lừa tiền mấy năm trời cũng không biết.
Dù sao thì mấy cái chi tiêu cô cũng được coi là giỏi, tạm thời tiếp nhận cũng không sao.
Nhã Đan gật đầu:
- Chỉ cần không quay lại quán ăn đó là được chứ gì.
Thấy thái độ cam chịu của cô, Khương Duật cũng hài lòng gật đầu.
Dường như cảm thấy mọi chuyện diễn ra êm xuôi quá, Nhã Đan bồi thêm một câu:
- Vài năm nữa chú sẽ thấy tôi lừa chú một số tiền lớn.
- Vừa nói cô còn dùng cánh tay biểu thị cho sự to lớn trong lời nói, hành động này khiến hắn thấy cô đáng yêu mà bật cười.
Hắn búng nhẹ vào trán cô:
- Tiền tôi...!là để cho em.
Câu nói này cô có thể xem là thật không? Dù biết đây chỉ là một lời nói ngọt, nhưng sao trái tim cô nó lại đập nhanh như thế...!
[...]
Sau hôm ấy Nhã Đan đã thật sự được ở nhà, sáng cô dậy sớm canh lúc hắn đi liền làm việc nhà, dĩ nhiên cô biết chẳng ai dám đi mách lẻo với hắn là cô giành việc nhà của bọn họ, bởi lẽ ngồi không ăn mấy ngàn tệ ai chả muốn.
Bọn họ có nhu cầu ngồi không ăn lương, cô có nhu cầu vận động, có thể là suy nghĩ của cô hơi ngốc nhưng mà hiện tại cô muốn như thế.
Hơn nữa dạo gần đây hắn thường đi sớm về muộn, căn bản là không quan tâm đến cô ở nhà.
Có những hôm cô chờ đến mệt mỏi ngủ thiếp đi cũng không biết hắn đã về chưa, chỉ biết là sáng hôm sau đã ngủ trong phòng.
Cô biết, hắn có về nhưng có lẽ về muộn quá cô không gặp được.
Cứ như vậy kéo dài cả tháng, cô đơn thuần chỉ nghĩ công việc hắn nhiều nên không suy nghĩ gì.
Hôm ấy, không nhân dịp gì cả, cô chỉ đột nhiên muốn gặp hắn nên mang bữa trưa đến cho hắn, vừa hay lại bắt gặp cảnh một người phụ nữ khác ôm cánh tay hắn sát rạc mà hắn chẳng đá động gì.
Là một người phụ nữ dĩ nhiên cô cũng ghen, cũng muốn xông vào làm cho ra lẽ nhưng cô lại chợt hiểu vì sao mấy hôm nay hắn đi sớm về muộn.
Hắn xem cô là tình nhân, một ông già nhiều tiền có một cô tình nhân chả lẽ không thể có hai cô sao?
Ngay từ đầu cô không nên vọng tưởng đến hắn, rõ ràng đã rất hiểu loại người như hắn nhưng lại chìm vào thứ tử tế giả tạo do hắn tạo nên.
Kiềm chế cảm xúc, cô lịch sự gõ cửa, được sự đồng ý cô mới mở cửa bước vào.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy hắn và người phụ nữ khác cô vẫn không thể kiềm bản thân mà rưng rưng.
Khương Duật thấy cô liền giật bắn mình, chỉ hận không thể tách con đỉa đang bám trên người mình ra ngay.
Nhã Đan không rõ biểu hiện này của hắn là sao, cũng không rõ hiện tại mình đang nghĩ gì mà có thể bình tĩnh đến thế.
Cô thấy không khí gượng gạo khó xử liền đặt thức ăn lên bàn rồi nhanh chóng rồi đi.
Khương Duật thấy cô như thế liền tức giận đẩy mạnh Yên Yên ra, hắn nhanh chóng đuổi theo Nhã Đan.
Xuống đến sảnh lớn thì vừa hay đuổi kịp cô.
- Đan, nghe tôi giải thích...!
Nhã Đan bị nắm tay giữ lại thì có hơi bất ngờ, nhìn phía sau lưng hắn, đương nhiên cô gái kia cũng đuổi theo nhìn cô ta thở hổn hển cô lại mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn:
- Cô ấy đang thở mệt kìa.
Khương Duật hoàn toàn đơ người trước thái độ của cô, hắn sống bốn mươi mấy năm cuộc đời lần đầu tiên thấy người phụ nữ nhàn nhạt như thế.
Hắn đơ ngươi buông lỏng cánh tay cô ra.
Nhã Đan nhân lúc ấy liền đi đến chỗ lễ tân xin vài tờ khăn giấy đưa cho cô gái kia.
Còn không quên nói:
- Cầm đi, đổ mồ hôi rồi, trôi lớp trang điểm đấy.
Yên Yên không do dự mà cầm lấy khăn giấy, cô ta vừa