Ngẩng đầu nhìn người vừa đến, Khương Duật không tin vào mắt mình, cô gái đứng trước mặt hắn có dung nhan hệt Cửu Hồ.
Hắn đứng bật dậy, quá kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, hắn trừng mắt ngắm nhìn cô gái ấy rất lâu nhưng dù nhìn thế nào vẫn rất giống...!
Như không thể kìm chế được cảm xúc, Khương Duật bất ngờ nắm lấy bả vai của cô gái trước mặt.
- Cửu Hồ...!em quay về rồi sao?
Khương Duật liền ôm cô gái ấy vào lòng.
Cô gái ấy phản ứng mạnh đẩy hắn ra, đôi mày nhíu chặt tặng cho hắn cái tát rõ đau.
Vừa rồi cô không nhìn rõ, bây giờ mới thấy người đàn ông trước mặt mình có ngũ quan tương đối ổn, đẹp mã, rất nam tính! Trong có vẻ đã ngoài ba mươi, với cách ăn vận này cô đoán chắc không phải kẻ tầm thường gì.
Tuy vậy nhưng người đàn ông đẹp mã này...!lại...!lại là bi3n thái ư?
Cô gái lùi về sau vài bước quát:
- Chú điên à?
Khương Duật ngẩn người.
Rất nhanh hắn lấy lại vẻ điềm tỉnh:
- Tôi nhận nhầm...!
Cô nghe vậy thì không còn vẻ mặt giận dữ nữa, nhưng cô không hiểu, đến một câu xin lỗi cũng không nói được sao? Đúng là...!thôi kệ vậy, dù sao người này cũng lớn hơn cô rất nhiều, không nên để tâm.
Cô một tay cầm ô che cho mình, một tay đưa chiếc ô khác về phía hắn.
- Tôi nghĩ là chú cần.
Cô có đôi chút kiên dè với hắn, mỉm cười lấy lệ một cái cho đỡ ngượng ngùng.
Cô làm sao mà biết được, nụ cười lấy lệ này lại khiến Khương Duật kinh ngạc, trên đời này lại có người giống người đến thế sao? Lại còn giống đến cả giọng nói lẫn...!nụ cười?
Nhìn chiếc ô chưa sử dụng, Khương Duật phát hiện mu bàn tay cô ấy có một vết sẹo nhỏ giống hệt của Cửu Hồ.
Quá kinh ngạc không tin vào mắt mình, hắn nắm lấy tay cô soi cho kĩ.
Vết sẹo là thật không thể là giả, buông bàn tay cô ra, Khương Duật thất thần ngắm nhìn cô gái trước mắt.
Vô tri vô giác cưỡng hôn cô gái ấy.
*Chát*
Cô đột ngột bị ôm liền kích động mạnh bạo đẩy Khương Duật ra, dán cho hắn cái tát đau thấu xương, chiếc ô trên tay rơi xuống đất.
Đôi mắt cô ấy hiện rõ sự sợ sệt, đôi mắt ấy từ bao giờ đã phủ lớp sương dày đặc.
Bất chợt Khương Duật cảm thấy bản thân thật có lỗi, hắn muốn nói lời xin lỗi ấy vậy mà cô đó đã nhanh chóng chạy đi.
Để lại chiếc ô dưới nền đất.
Khương Duật khẽ thở dài xoa gò má, trước giờ chưa một ai dám tát hắn hai cái liên tiếp như cô gái này.
Nhìn có vẻ là nhút nhát nhưng bên trong có vẻ không phải nhỉ? Là hắn quá bất cẩn, sao có thể nghĩ cô gái đó là Cửu Hồ cơ chứ?
Nhặt chiếc ô lên, Khương Duật thầm thở dài.
- Khắc Hạo...!
Một tiếng gọi lớn, Khắc Hạo đã vội chạy vào.
- Điều tra cô gái vừa chạy đi...!
Khắc Hạo vâng một tiếng rồi đưa cho Khương Duật thứ gì đó...!
Khương Duật cầm lấy, là chứng minh thư sao? Hắn liếc mắt nhìn Khắc Hạo, anh ta hiểu ý cúi đầu cung kính nói:
- Là của cô gái lúc nãy làm rơi...!
Khương Duật hừ một tiếng sau đó mở ra xem.
"Chúc Nhã Đan.
23 tuổi."
Đọc sơ qua chứng minh thư Khương Duật không nói không rằng bỏ ra xe trước.
- Điều tra cô ta cho tôi.
Khắc Hạo vâng dạ một tiếng rồi nhanh chóng theo sau.
[...]
Thấy Chúc Nhã Đan về, Chúc Cẩn liền cười gian xảo.
- Con gái à, có tiền không cho cha một ít...!cha hết tiền rồi...!
Chúc Nhã Đan vốn tâm trạng đang không tốt, về nhà còn gặp người cha tồi tệ suốt ngày cờ bạc, gặp cô chỉ biết tiền với tiền.
Cô mệt mỏi gập ô để một bên góc nhà, bình thản lướt qua ông ta.
- Con hết tiền rồi...!
Chúc Cẩn khó chịu với thái độ khinh thường của con gái.
Ông ta hạ mình mặt dày chặn đường cô, cười cười:
- Con gái à, hôm nay cha thật sự hết tiền rồi.
Con xem đến tiền mua cơm cha cũng không có để mua cho con...!
Chúc Nhã Đan mệt mỏi.
- Con ăn rồi...!
Chúc Cẩn nhanh chóng đáp:
- Nhưng cha chưa ăn...!con xem bây giờ cha chỉ còn da bọc xương...!
Vừa nói ông ta vừa đưa cánh tay để miêu tả phụ họa lời nói.
Nhã Đan nhàn nhạt không để tâm đến cha mình nữa, cô bỏ lên lầu vừa bước lên bậc thang đã nghe tiếng đập cửa tủ.
Cô vốn không để tâm