Khương Duật chờ tắm rửa thay đồ cho cô xong thì dặn dò cô ngồi ngay ngắn trên giường tiếp đó hắn đi vào phòng tắm.
Nhã Đan bĩu môi nhìn vào "tủ đồ" to lớn của mình không biết từ bao giờ tủ đồ của cô đã có đồ đạc và vật dụng của hắn.
Cô chống tay lên cằm suy nghĩ.
Tên này rõ ràng đã dự tính sẵn việc dọn sang ở cùng cô...!
Một lúc sau Khương Duật bước ra trên người hắn chỉ có đúng duy nhất một cái khăn tắm lớn quấn ngang hông.
Tóc tai hắn rủ rượi, vài giọt nước trên tóc nhiễu giọt xuống từng cơ ngực cơ bụng săn chắc khiến hắn càng trông quyến rũ hơn.
Nhã Đan nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt cô lộ rõ sự mê mẩn, ánh mắt thèm thuồng nhìn hắn.
Khương Duật nhíu mày, con nhóc này sao ngày càng bi3n thái vậy?
- Nhã Đan, em còn nhìn như vậy nữa...!anh sợ sẽ không kìm chế được...!
Khương Duật đưa tay lên đầu cô xoay mặt cô ra chỗ khác kèm theo giọng khàn khàn.
Thoáng chốc sắc mặt Nhã Đan đã sa sầm.
Cô hoảng hốt thu vẻ mặt nham nhở của mình lại.
Vội vàng đưa hai tay che gương mặt đỏ ửng.
Thấy vẻ ngượng ngùng của Nhã Đan, Khương Duật không nói gì chỉ phứt mũi hừ lạnh rồi xoay vào "tủ đồ" lấy đồ.
Một lát sau hắn quay ra trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần âu, trên tay là chiếc cà vạt xanh và áo vest xanh biển đậm.
Thấy Nhã Đan vẫn quay mặt về hướng khác không nhìn mình.
Hắn thầm thở dài ngồi xuống giường.
- Em vẫn còn ngại?
Nhã Đan khẽ mím môi than thầm: "Ông chú ơi, chú vừa dọa sẽ ăn tôi...!"
Nhìn vẻ không nói nên lời của Nhã Đan, hắn chợt cong môi cười, Nhã Đan lúc ngại ngùng rất đáng yêu...!Khương Duật không nói một lời ngã lưng nằm xuống giường hắn gối đầu lên cặp đùi trắng ngần của cô.
- A...!anh làm gì vậy?
Nhã Đan hai má ửng hồng, cô nàng lấp bấp hỏi hắn.
Hắn nhìn gương mặt giống ngây thơ mà không phải ngây thơ của cô thì phì cười.
Nhã Đan bất giác nhíu mày, ánh mắt hắn hiện rõ sự trêu đùa cô.
- Anh cười cái gì?
Nhã Đan nhăn nhó đánh vào lồng ngực hắn một cái.
Khương Duật tuy vậy vẫn không ngừng cười khiến Nhã Đan phát điên.
Cô đưa tay bóp mặt hắn.
- Lão già, em nói anh đừng cười nữa...!đừng cười nữa...!nghe không...!đừng cười nữa...!
Bắt gặp vẻ sốt sắng của cô hắn càng cười lớn hơn nữa.
Nhã Đan nghiến răng nghiến lợi vì không làm được gì hắn.
Cô tức giận cúi đầu ngậm lấy môi hắn ngấu nghiến.
Cô không đánh được hắn cũng không thể làm gì hắn chỉ có thể thông qua nụ hôn thế này để hành hạ hắn.
Khương Duật thoáng chốc đơ người, vài giây sau khi hắn định thần lại và đáp trả nụ hôn "mãnh liệt" từ cô.
Nhã Đan tùy ý ngấu nghiến chiếc môi mềm mại đó đến lúc hắn đáp trả thì cô như từ vị trí chủ xuống khách vậy, bị hắn lấn áp lại.
Nhã Đan không cam lòng, sao đến hôn hắn cũng có thể cưỡng chế cô vậy? Càng nghĩ càng tức cô lấy hết can đảm cắn mạnh vào môi hắn, chỉ trong vài giây máu tanh đã ngập đầy trong miệng cô ấy thế mà tên mặt người dạ thú kia vẫn không hề để tâm hắn vẫn cuồng nhiệt trong nụ hôn.
Cảm nhận Nhã Đan hơi lã đi hắn mới đưa tay giữ đầu cô lại.
Nhã Đan nhíu chặt mày, cánh tay đánh vào lưng hắn.
Máu hắn ngập khắp miệng cô rồi...!
Khương Duật khẽ ngồi dậy đè cô nằm xuống giường, bằng một cách nào đó Nhã Đan đã nuốt hết số máu vào trong bụng.
Lúc này Khương Duật mới buông chiếc môi đỏ tấy của cô ra.
Nhã Đan vừa thở vừa ho sặc sụa vì mùi máu tanh.
Hắn đưa tay quẹt đi vết máu còn đọng trên môi.
Hắn đắc ý nhìn Nhã Đan ho khan.
Còn tưởng chuyện gì mà cô nhóc hôm nay chủ động, không ngờ là muốn trả thù hắn...!
Khương Duật đỡ Nhã Đan ngồi dậy vuốt ngực thông khí cho cô.
Nhã Đan một lúc sau đã thông khí trở lại.
Cô tức điên lườm hắn.
Sao lúc nào cô cũng bị hắn áp đảo? Rõ ràng cô là người chủ động nhưng sao đến cuối