Thời gian như cơn mưa rào, mới đó đã một tuần trôi qua.
Cuống họng Nhã Đan tuy đã không còn đau nữa nhưng vẫn không nói chuyện được.
Hằng ngày đều phải uống thuốc uống riết mà cô nghe mùi thuốc là sợ.
Cô bây giờ luôn được Khương Duật chú ý bảo vệ, hắn đi làm mà một ngày gọi về cả chục cuộc với mục đích là xem cô thế nào, hắn xem cô là con nít chắc?
Nhã Đan ung dung ngồi giữa vườn uống trà mặc dù dáng vẻ ung dung thế đó nhưng thật chất là sượng trân! Lúc đầu mới đến Khương gia thì chỉ có một hoặc hai người đi theo, bây giờ thì bốn năm người đi theo sau.
Cô người hầu Nhạn Nhạn kia không biết có đoản mệnh chưa vì hơn hết cô biết hắn không muốn cho cô biết hắn đã làm gì Nhạn Nhạn.
Nhắc tới Nhạn Nhạn mới nhớ Tiểu Vỹ.
Một tuần nay cô quên béng cô bé đó.
Tiểu Vỹ nhìn qua cũng biết chưa tới hai mươi tuổi, nhút nhát thế mà vì cứu cô Tiểu Vỹ có gan tát cô trước mặt hắn.
Còn cái tên hung hăng kia chưa biết gì đã bắt nhốt người.
Dù sao hắn đã nói sẽ để cô quyết định vậy cô cũng có thể không phạt mà nhỉ?
Nghĩ là phải làm, chiều hôm đó thấy hắn về cô hớn hở chạy ra đón.
Khương Duật nhướng mày khó tin, bình thường con nhóc của hắn có bao giờ như thế đâu?
- Hôm nay tâm trạng rất tốt?
Hắn sải bước nhanh chóng đến trước mặt cô, đặt tay l ên đỉnh đầu cô xoa nhẹ.
Nhã Đan mỉm cười gật đầu.
Khương Duật đưa tay ôm eo cô đi vào trong, thấy hắn về bốn năm cái đuôi theo sau cô tự động biến mất.
Thật là vi diệu!
- Em ăn gì chưa?
Đang đi Khương Duật bỗng lên tiếng hỏi cô.
Nhã Đan nhíu mày, hắn còn hỏi? Hắn không căn dặn trước, không cho phép dễ gì cô bước chân xuống được phòng ăn? Tên lão già lẩm cẩm!
Chửi thầm xong cô lại tươi cười lắc đầu như một con nai tơ ngoan ngoãn.
Khương Duật vừa nhìn qua đã biết cô đang nghĩ gì.
Con nhóc mày tuy câm rồi nhưng nội tâm vẫn không ngừng chửi hắn, nhiều lúc hắn cũng không hiểu vì sao lại du di cho Nhã Đan nhiều đến như vậy.
Ngay cả khi cô cất tiếng chửi hắn hắn cũng không cảm thấy tức giận.
Lên đến phòng hắn thảy áo vest lên giường rồi ung dung vào phòng tắm.
Nhã Đan nhăn mặt, Khương Duật lúc ở một mình bừa bãi cực luôn ý, không phải cô ở sạch hay gì đâu mà là hắn ở dơ hơn cô.
Về tới là đi tắm mà trước khi đi tắm là cởi đồ rồi vứt lên giường ai dọn thì dọn không dọn thì hắn ép dọn.
Lúc trước chưa ở chung phòng không biết hắn có hỏi Khắc Hạo về mấy vấn đề này hay không chứ hơn một tuần dọn qua phòng cô ở thì...!đồ đạc của hắn hắn lại đi hỏi cô.
Nào là cái quần, cái áo, chai nước hoa, cái đồng hồ và đặc biệt là CÁI ĐIỆN THOẠI!
Hắn già rồi? Hắn lẩm cẩm rồi?
Oh noooo! Cô không tin một lí luận hay một trường hợp giả thuyết nào đâu nhé! Nhìn hắn còn rất minh mẫn đó, cáo già thấy ớn chứ lẩm cẩm gì tầm này, rõ là muốn hành hạ cô.
Nghĩ thì kể lể oan ức thế đấy nhưng người nào đó vẫn không một lời mà cầm áo vest hắn máng lên giá treo để một lát người hầu vào lấy mang đi giặt.
Nhìn lại trên giường từ lúc nào đã xuất hiện đồng hồ, điện thoại, cà vạt.
Nhã Đan tự đập vào trán mình.
Hắn là con nít ba tuổi vứt đồ chơi linh tinh đấy à?
Nhã Đan mặt nhăn mày nhó mang mấy món phụ kiện đó mang vào "tủ đồ" cất.
Màn hình điện thoại hắn bỗng nhiên sáng lên, Nhã Đan vốn không bận