Mẫn Nghi cẩn thận băng bó vết thương lại cho Chúc Nhã Đan.
Nhìn sơ qua trên thớ da thịt của Nhã Đan có những vết bầm chi chít.
Mẫn Nghi khẽ thở dài, tuổi còn trẻ đã gặp chuyện như thế...!tuy cô ta không biết Nhã Đan có thân phận gì, nhưng nếu cô ta đã ở đây chữa trị cho Nhã Đan thì đoán chắc là người quan trọng với ông chủ.
Mẫn Nghi nhìn hộ dạng của cô hiện tại có thể mạnh dạng suy đoán rằng cô muốn tự tử là do cảm thấy bản thân quá dơ bẩn và không thể chấp nhận khi nhìn thấy số vết bầm chi chít này.
- Ông chủ, xong rồi...!
Băng bó xong Mẫn Nghi đến báo cáo với Khương Duật đang đứng nghiêm chỉnh chấp tay ra sau lưng, mặt hướng ra cửa chính.
Sắc mặt hắn lạnh lùng mang theo vẻ tức giận chỉ "hừ" lạnh một tiếng.
Mẫn Nghi làm xong việc thì ra ngoài.
Mấy cô người hầu kia biết điều lần lượt đi ra ngoài, đóng kính cửa phòng lại.
Lúc này Khương Duật mới xoay người vào nhìn Nhã Đan đang bất tỉnh trên giường.
Nhìn gương mặt nhu mì của Nhã Đan, trong lòng Khương Duật lại hiện lên một cảm giác quen thuộc.
"Duật, em không có..."
Vô tri vô giác, hình ảnh đau thương năm đó lại xuất hiện trước mắt hắn...!giọng nói oán than lại vang bên tai hắn.
Khương Duật trầm mặc, hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ vào gò má mềm mại của Chúc Nhã Đan.
Hình ảnh lẫn giọng nói của Cửu Hồ vang lên trong tâm thức hắn.
"A, anh tặng em sao?"
Cửu Hồ cầm lấy sợi dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh từ tay hắn
"Phải tặng em"
"Sao lại tặng em?"
"Để cho người ta biết, em chính là thiếu phu nhân của Khương gia, là vợ của Khương Duật anh!"
Cửu Hồ nở nụ cười hạnh phúc ôm lấy Khương Duật.
Khương Duật dây dây mi tâm.
Hắn chăm chú nhìn Nhã Đan đang hôn mê.
25 năm trôi qua không ngờ hắn lại có diễm phúc gặp lại một người giống hệt Cửu Hồ.
Vẻ đẹp trên gương mặt thuần khiết thật sự khiến người ta bị mê hoặc...!
[...]
Ánh chiều tà le lói chiếu vào ban công, xuyên qua lớp kính cửa ban công dội thẳng vào mặt Chúc Nhã Đan khiến cô mơ màng tỉnh lại.
Đôi mắt vừa mở đã nhíu lại vì ánh nắng, khẽ cử động, từ cánh tay dội đến một cơn đau nhức không thể tả.
Chúc Nhã Đan nhìn chung quanh vẫn là căn phòng lúc nãy.
Là người đàn ông đó cứu cô sao?
Trong vô thức Nhã Đan lại nhớ đến chuyện nhục nhã của đám xã hội đen đã làm với cô.
Cô bật khóc nức nở.
Sao lại cứu cô chứ? Tại sao lại không để cô chết quách đi cho xong? Cuộc sống này quá khổ sở đối với cô.
Người cha cô hết mực bao dung cứ ngỡ ông ấy chỉ mê cờ bạc không ngờ ông ấy còn mê muội đến mức bán đứa con gái duy nhất...!
Trên người cô chỉ toàn là những vết bẩn thỉu của đám xã hội đen, là thứ nhục nhã nhất của cuộc đời cô, là mùi dơ bẩn cho dù tắm cả ngàn lần vẫn không thể xóa đi...!
- Em khóc cái gì? Sống không cảm thấy vui vẻ sao?
Giọng nói trầm ấm phát ra cùng hình ảnh của người đàn ông đã cứu cô xuất hiện trong phòng lúc nào không hay.
Tuy vậy Chúc Nhã Đan vẫn không thể nín khóc, cô đưa mắt nhìn hắn.
Lúc này mới có thể nhìn rõ gương mặt Khương Duật, nhìn sơ qua, người đàn ông này quả thật rất tuấn tú nhưng có vẻ cũng đã ngoài ba mươi nhìn người đàn ông này có chút quen mắt.
Nhã Đan cố gắng ngồi dậy đưa mắt nhìn hắn:
- Sao...!chú lại cứu tôi?
Khương Duật nhíu mày, chú? Nhìn hắn già đến mức Nhã Đan có thể gọi hắn là chú sao? Quên mất, hắn cũng đã bốn mươi bảy, không còn trẻ gì nữa rồi...!
Hắn không để ý đến câu hỏi của Nhã Đan,