Cô đến đây là để giao con cho tôi?
Hải Ân nghe anh hỏi, bàn tay đang nắm tay con gái khẽ siết lại, cô mím môi ấp úng một lúc rồi gật đầu:
- Vâng...!
Ái Đan nhìn thấy cục diện không ổn liền đứng dậy kéo Cửu Thiên Hàn ra, cô chắn trước mặt mẹ con Hải Ân:
- Cậu bình tĩnh đã...!cậu cứ làm vẻ mặt đó...!con cũng sợ.
Thiên Hàn bị cháu gái đẩy ra, anh có muốn làm vẻ mặt hầm hầm muốn giết người đâu? Nhưng cô ta biệt tích hơn bốn năm, giờ tại sao còn quay lại tìm anh? Sao anh dám chắc đây là con gái anh? Chẳng lẽ anh bách phát bách trúng thế sao?
Cửu Thiên Hàn quay lại ngồi xuống ghế, anh cố gắng điều tiết hơi thở của mình, cố gắng chỉnh lại vẻ mặt ôn hòa hơn rồi ngoắc tay:
- Lại đây.
Ái Đan đang không biết anh kêu ai, thì từ đằng sau cô gái nhỏ đã chen lên, chậm rãi từng bước đi về phía anh.
Cô bé tuy lúc nãy còn sợ chú nhưng bây giờ ánh mắt của chú thật sự rất đặc biệt, con bé biết chú đang gọi mình bởi lẽ nó cảm nhận được chú đang nhìn nó.
Cửu Thiên Hàn thấy cô gái nhỏ nghe lời như vậy thì nở một nụ cười ấm áp, anh đưa tay kéo con gái đến gần mình nhanh hơn.
Khẽ quan sát thật kỹ cô bé này, rất đáng yêu, rất giống người phụ nữ kia, cũng có vài phần giống anh.
Thiên Hàn nhẹ nhàng vén tóc mái cô bé ra sau mang tai, anh mỉm cười nhẹ giọng:
- Con tên gì?
Con bé nghe anh hỏi liền đưa mắt nhìn mẹ, có vẻ cô bé còn hơi sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã lắp bắp trả lời:
- Hải Vân ạ.
Biết Hải Vân vẫn còn sợ mình, anh mỉm cười vuốt nhẹ lưng con bé.
- Đan Đan, dẫn tiểu Ninh và Hải Vân ra ngoài đi.
Cậu muốn nói chuyện riêng.
Ái Đan liền dạ một tiếng sau đó dẫn hai đứa trẻ ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho Thiên Hàn và Hải Ân.
Sau khi chỉ còn lại hai người, Hải Ân càng căng thẳng hơn, hai bàn tay vô thức bấu chặt vào nhau.
Hải Ân cúi gầm mặt không dám nói gì.
Ánh mắt Cửu Thiên Hàn lóe lên một tia khó nói, nhìn người phụ nữ trước mặt tâm thất anh có chút nhói.
Nơi bên trong khóe mắt từ lúc nào đã có lớp sương dày đặc bao phủ, Thiên Hàn đưa tay quẹt đi giọt nước mắt ấy.
Anh bật cười:
- Nhiều năm như vậy, không ngờ người đêm đó lại là em...!
Hải Ân từ bao giờ gương mặt đã đầy nước mắt, cô trong tức khắc đã quỳ rạp xuống đất nức nở mà khóc:
- Thiên Hàn...!xin anh hãy cứu con của chúng ta...!
Phải, Hải Ân chính là người mà Thiên Hàn vẫn luôn để trong lòng bao năm qua.
Năm ấy Hải Ân đột ngột chia tay rồi biến mất, hoàn toàn không để anh có cơ hội tìm hiểu lý do.
Thoáng cái đã gần mười năm biệt tăm, giờ gặp lại lại là muốn anh nhận con...!
Hải Ân thấy anh bất động, cô dùng hai đầu gối lết đến chỗ Thiên Hàn, liên tục dập đầu.
Thiên Hàn thấy thế thì không thể ngồi yên nữa mà chạy đến đỡ cô dậy.
Hải Ân nhất quyết không đứng dậy, cô khóc lóc nắm lấy tay Thiên Hàn:
- Em biết anh hận em...!nhưng xin anh hãy cứu Hải Vân.
Con bé thật sự không có lỗi...!
Thiên Hàn nghe thấy thì nhíu chặt mày, anh dùng sức kéo Hải Ân đứng dậy, gương mặt khó coi đến tột độ.
Thiên Hàn gằn giọng:
- Anh chưa muốn chết đừng lạy nữa.
Muốn gì thì ngồi xuống mà nói.
Hải Ân nghe anh nói thì chỉ gật đầu.
Cô đưa tay lau những hàng nước mắt loạn xạ trên gương mặt yêu kiều.
Ngồi xuống ghế, Hải Ân đã không chờ đợi gì mà nói trước:
- Hải Vân bị bệnh tim...!em không còn tiền để chạy chữa cho con bé nên mới tìm đến anh.
Nếu không em cũng sẽ không phiền đến anh.
Cầu xin anh hãy cứu lấy con bé...!
Thiên Hàn nhìn chăm chăm