Mẫn Nghi mang tâm trạng lo lắng vào phòng ngồi, cả ba người phụ nữ tự an ủi nhau.
Thấy dáng vẻ lo lắng như thế của Mẫn Nghi, Ái Đan chỉ biết thở dài, cô ta thật sự rất quan tâm lão già đó.
Hai đứa nhỏ sớm đã ngủ mất rồi, nãy giờ Hải Ân lo lắng nên cô cứ an ủi mãi giờ tên Mẫn Nghi cô chỉ biết an ủi, nói cho cùng cô không vướng bận, cô chỉ là lo khi họ đi mà gọi ai cũng không bắt máy.
Cô cứ cảm giác có điều chẳng lành...!
Khoảng hơn một tiếng sau, nghe tiếng bước chân và tiếng cãi vã lớn của các đấng nam nhi Ái Đan mới vội chạy ra.
Thấy ba người đàn ông mất liên lạc từ chiều đến giờ người nào người nấy mặt mày đều rất khó coi.
Không những thế họ còn đang lớn tiếng cãi nhau, như sắp đánh nhau tới nơi rồi.
- Nếu không tại anh năm xưa Hồ Nhi có...!
Hoàng Hồng còn chưa nói xong Khương Duật đã bay tới đấm vào mặt anh ta.
Hắn vung tay định đấm thêm một cái nữa Ái Đan hoảng hốt chạy ôm lấy cánh tay Khương Duật, lúc này Thiên Hàn nắm lấy cổ áo Hoàng Hồng gắt gỏng:
- Còn nói hắn, năm xưa anh không thả bom thì có đến xảy ra chuyện như thế không?
Ái Đan lại đẩy Khương Duật ra xa chạy đến gỡ tay Thiên Hàn ra.
Đôi mắt Thiên Hàn đã một màu đen tối, hắn tức giận chỉ muốn đấm chết hai gã đàn ông này.
Vừa được Ái Đan kéo ra, Thiên Hàn lại bay vào Khương Duật:
- Cũng vì anh chị tôi mới chết...!tên khốn...!
Ái Đan hoảng hốt lại cố gắng kéo Thiên Hàn ra:
- Cậu...!chuyện gì vậy, mau buông ra đi...!
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao bọn họ về cùng nhau? Tại sao lại đem chuyện năm xưa ra để nói nữa.
Ba người đàn ông to lớn nhìn nhau với ánh mắt đằng đằng sát khí, ba người đứng đầu ba gia tộc lớn lại cứ như đang diễn trò con nít.
Bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, tiếng động lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của các phòng khác.
Mẫn Nghi và Hải Ân lúc nãy được Ái Đan kêu nghỉ ngơi một chút giờ từ phòng cô chạy ra.
Rất nhanh chóng, xung quanh họ bị những khách mời khác vây quanh.
Lúc này bọn họ như được cổ vũ thêm tinh thần mà bay vào đánh nhau.
Khung cảnh hỗn loạn đến mức chỉ nghe tiếng la của những người xung quanh.
Ái Đan cản họ ra vô tình lại bị ai đó trong số ba người họ đẩy mạnh ra sau, lực đẩy của người đó có lẽ quá mạnh nên cơ thể cô bay đi đập mạnh vào tường.
Lúc này tiếng la của những người chứng kiến càng lớn hơn ba người họ mới ý thức mà dừng lại, Hải Ân với Mẫn Nghi cũng đã kéo được người của mình ra.
Cũng may là bức tường gần, chứ không chắc cô không ổn rồi.
Lưng tiếp xúc mạnh với bức tường nhất thời không cảm giác gì, vài giây sau đó liền cảm thấy tê rần.
Khương Duật, Thiên Hàn và Hoàng Hồng đều đưa tay muốn đỡ Ái Đan, cô liền lên tiếng:
- Không cần.
Bọn họ nhìn cô với ánh mắt có chút biết lỗi nhưng vì cơn điên trong người cũng chỉ đành thôi.
Họ tặng nhau cái lườm bén lẹng tựa như có thể xẹt ra lửa.
Ái Đan thật sự bất lực không hiểu tại sao ba người họ lại như thế này.
Lục gia đúng là không có não, thừa biết họ không ưa nhau còn cố tình sắp xếp họ ở cạnh nhau.
Hải Ân vốn là người mềm yếu, thấy Thiên Hàn muốn tiếp tục đánh người liền bay vào ôm chặt lấy anh kéo, có lẽ vì gương mặt anh quá hung dữ nên Hải Ân đã bật khóc.
Mẫn Nghi lo lắng kéo Khương Duật ra xem có thương tích không.
Ái Đan thở dài nhìn Hoàng Hồng đang ngạo mạn ở kia.
Sắc mặt họ ai nấy cũng đều hiện rõ sự chán ghét, chẳng ai nhường ai.
Liếc mắt nhìn những người xung quanh hóng hớt, thể diện của bọn họ coi như bỏ hết rồi.
Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên đã báo động đến an ninh khách sạn, bảo vệ nhanh chóng chạy đến giải tán.
Trước khi bảo vệ kịp đến ba người họ đã tuyên bố không đội trời chung.
Sau một phen ầm ĩ cuối cùng ai cũng về phòng nấy, Thiên Hàn và Hải Ân về phòng nói chuyện riêng, Mẫn Nghi cũng nhanh chóng kéo Khương Duật về phòng.
Ái Đan tự vỗ vào trán mình, ba người họ đang diễn tuồng gì vậy chứ.
Khương Duật thì không nói đi, sao đột nhiên Hoàng Hồng và Thiên Hàn lại như vậy? Cô cứ tưởng chuyện năm đó đã tỏ, sẽ không ai nhắc đến nữa chứ?
Cửu Ái Đan xuống lễ tân lấy hộp y tế rồi sát trùng cho vết thương bầm tím rớm máu trên mặt Hoàng Hồng.
Cô từ đầu đến cuối đều nhíu mày, Hoàng Hồng cũng không nói bất cứ thứ gì.
Cô vốn chẳng quan tâm, vì họ có bản lĩnh đánh nhau thì cũng nên tự chịu.
Nhưng