“ Thần Thần, anh bảo vệ em nhé?”
Hình ảnh cô bé xinh xắn, hai chiếc má bánh bao đáng yêu nhìn chỉ muốn cắn cùng nụ cười duyên chết người và làn da trắng sứ.
Cô hé thực sự rất xinh, khiến người ta càng nhìn càng say đắm vào vẻ đẹp thuần khiết ấy.
“ Anh sẽ bảo vệ em!”
Cậu bé nhỏ mỉm cười tươi, xoa đầu cô bé.
Tiếp đó là hình ảnh hai người chơi đùa vui vẻ, Âu Thần chìm đắm trong nụ cười mê người của cô.
Kí ức tươi đẹp chẳng được bao lâu, sau đó là hình ảnh cô bé người đầy vết thương, một mình khóc bên góc phố không một ai che chở, hình ảnh bản thân năm hai mốt tuổi tìm kiếm cô gái mình yêu trong vô vọng.
Hứa Âu Thần nhìn thấy hình ảnh ấy, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Anh ngồi dậy, ánh trăng sáng rọi soi sáng mọt vật.
Hứa Âu Thần mở cửa ban công, châm một điếu thuốc.
Ánh mắt nhìn xa xăm, hồi tưởng chuyện quá khứ.
Dương Nhật Hạ, giờ em đang ở đâu?
Những kí ức trên là những mảng kí ức nhỏ từ vài chục năm trước, khi anh vẫn chỉ còn là một cậu bé.
Cô là mối tình đầu của anh, cùng anh trải qua những ngày tháng nhàm chán khi cả hai vẫn còn sống trong cô nhi viện.
Hình ảnh cô bé trong sáng, thuần khiết luôn nhoẻn miệng cười lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí anh chưa bao giờ nhạt phai..
Bao năm qua Hứa Âu Thần không ngừng tìm kiếm cô, nhưng kết quả luôn trở về con số không.
Đến tận khi tròn mười lăm tuổi được gia đình họ Hứa nhận lại về nuôi, anh vẫn không ngừng cố gắng quay lại cô nhi viện tìm cô.
Hứa Âu Thần và Hứa Thiên Di là hai đứa con ngoài giá thú của con trai cả nhà họ Hứa.
Mẹ và cha anh yêu nhau nhưng vì gia đình cha anh cho rằng họ không môn đăng hộ đối nên đã không đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Cha và mẹ anh lén lút bên nhau rồi sinh ra Thiên Di và anh, cùng lúc có hai đứa trẻ.
Đến khi anh hai tuổi, gia đình vẫn đang hạnh phúc thì bà nội Hứa không ngồi im nhìn nữa, liền tìm một người vợ cho cha anh và ép buộc ông phải kết hôn.
Cha anh vì phải kế nghiệp tập đoàn của gia đình nên đành chấp nhận hôn nhân ép buộc ấy, một phần để đảm bảo an toàn cho mẹ con Âu Thần.
Ông nội đã hứa sẽ không động đến mẹ con Âu Thần nếu cha anh đồng ý kết hôn.
Vì lúc ấy Hứa gia gặp khó khăn, đang trên bờ vực phá sản, giá cổ phiếu sụt giảm, tất cả cổ đông đều quay lưng với họ.
Chỉ có nhà họ Mạc đủ điều kiện kinh tế và đủ lớn mạnh để có thể vực dậy tập đoàn của Hứa gia, và chỉ duy nhất Mạc lão gia là không quay lưng với gia đình ông.
Cha anh phải bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu với Mạc Gia Trân, con gái thứ của nhà họ Mạc.
Mẹ anh một mình chịu khổ ngày ngày nuôi lớn hai chị em anh.
Những ngày cha anh đến thăm ba mẹ con ngày càng ít..
trước đó là hai ngày một tuần nhưng dần đều càng thưa thớt, có khi hai tháng cha mới về nhà một lần.
Đến năm Hứa Âu Thần tròn 5 tuổi, mẹ anh phát hiện mình đã mắc bệnh máu trắng.
Lúc hai chị em anh và mẹ cần cha bên cạnh nhất, ông lại biến mất không tung tích.
Thời gian đó cha cũng không còn đến ngôi nhà bên ngoại ô thăm ba mẹ con nữa.
Mẹ anh không có tiền, không gánh được bệnh tật, không thể vừa nuôi hai đứa con vừa lo tiền viện phí, qua đời sau một năm.
Suốt một năm trời, cậu bé năm tuổi ngày ngày bên cạnh chăm sóc mẹ, nhìn mẹ đau đớn chống chọi lại bệnh tật.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn là không có tiền.
Số tiền ít ỏi mẹ giành dụm được chỉ đủ cho vài lần xạ trị, không thể gánh nổi tiền viện phí trên trời cho những lần chữa trị.
Máu trắng không phải một căn bệnh chỉ ngày một ngày hai là khỏi, cần rất nhiều tiền và sức lực.
Cuối cùng mẹ cũng chút hơi thở cuối cùng bên cạnh chị em cậu.
Cậu bé mới chỉ năm tuổi đã mất mẹ, cô bé mới năm tuổi đã mồ côi, nhưng cậu không khóc, cậu đã hứa sẽ sống thay mẹ, sống thật tốt cuộc đời của mình.
Tang lễ của mẹ, cha không đến.
Sau tang lễ qua loa chị em cậu bé được đưa đến trại trẻ mồ côi, bắt đầu sống cuộc sống của những đứa trẻ không có gia đình.
Cậu bé nhỏ thiếu hơi mẹ, đêm nào cũng lặng lẽ trốn trong chăn khóc.
Cậu bé đã phải một mình gánh chịu tất cả sự cô đơn và những nỗi đau khổ.
Lúc ấy cậu bé chỉ nghĩ cha cậu đã bỏ rơi mẹ con cậu, để cậu tới bước này, khiến mẹ phải chết.
Cậu hận cha đến tận xương tuỷ.
Hứa Âu Thần cứ sống những ngày tháng ảm đạm lạnh