Trong giấc mơ, Dương Nhật Hạ mặc đồng phục màu trắng, vui vẻ khoác tay Tư Duệ, cùng nhau cười nói vui vẻ.
Phía trước là Khả Vy, Thiên Ân đang trêu đùa nhau.
Bỗng nhiên từ phía sau, có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại phía mình.
Nhật Hạ bất ngờ, quay lại.
Đây là..
Hàn Vũ? Gương mặt điển trai của anh không thể lẫn đi đâu được.
Người con trai cô nhớ nhung suốt ba năm, bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt cô.
Nhật Hạ như sắp khóc đến nơi, chăm chú nhìn thật kĩ xem có phải là anh không, chỉ sợ điều mình thấy không phải là sự thật.
Anh lúc này đã thay đổi rất nhiều.
Hàn Vũ gầy hơn trước, ánh mắt vốn đã đượm buồn nay còn u ám hơn.
Mái tóc không được chải chuốt kĩ càng như trước nữa, vẻ mặt mệt mỏi, suy sụp.
Anh mặc một chiếc quần màu be, bên trên là một chiếc áo sơ mi đơn giản.
Dù nhìn rất mệt mỏi, nhưng cũng không làm giảm đi sự điển trai vốn có của anh.
Lần này anh không tươi cười nhìn Nhật Hạ như trước, chỉ im lặng nhìn cô.
“Anh..
tìm thấy em rồi.” Hàn Vũ ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, ghì tay ôm cô thật chặt.
Nhật Hạ vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, vẫn bàng hoàng.
Ngây ngốc ôm lấy anh, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây không phải là giấc mơ.
Nhưng đúng, cô cũng đã tìm thấy anh rồi.
Nhật Hạ vòng tay qua, ôm chặt lấy Hàn Vũ.
Cái ôm đầu tiên xong ba năm xa cách, có chút quen thuộc.
“Mình bên nhau nhé?” Hàn Vũ nói nhỏ, giọng nói như khẩn cầu, thúc giục cô đồng ý.
“Ừm.” Nhật Hạ thực sự rất nhớ anh, giờ cô cũng chỉ cần anh thôi...
Nhật Hạ lại khóc nữa rồi...!không biết bao nhiêu lần cô tỉnh lại giấc từ những giấc mơ như thế này, gối đã ướt đẫm.
Những kí ức đẹp nhưng đau lòng.
Nhật Hạ trùm chăn lên, cứ thế khóc.
Ướt đẫm chiếc gối.
Hứa Âu Thần ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng khóc đau lòng của cô, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Đừng khóc nữa, anh không ôm em được...
Sáng hôm sau, Nhật Hạ thức dậy, căn nhà đã trống trơn, không một bóng người.
Nhật Hạ khẽ gọi tên Âu Thần, nhưng không một ai trả lời, cô quyết định để lại lời nhắn rồi đi về.
Vừa bước ra cửa, chuông điện thoại liền reo lên.
“Hạo Hiên.” Hạo Hiên lại gọi đến cho cô.
“Em đang ở đâu thế? Nghe Khả Vy nói rằng đêm qua em không về nhà cũng không liên lạc được.
Em có ổn không?” Một đống câu hỏi dồn dập.
Giọng Hạo Hiên có chút gấp gáp, lo lắng.
“Em ổn mà.
Không sao đâu.” Cô cười nhẹ, đã khiến mọi người lo lắng rồi.
Cô đang đứng nghe điện thoại chờ thang máy, thang máy mở ra, cùng lúc đó Âu Thần cũng từ thang máy bước ra, hai người lại chạm mặt nhau.
Nhật Hạ tắt điện thoại, không muốn Hạo Hiên nghe thấy.
“Chồng em gọi à?” Âu Thần hỏi cô, thái độ dò xét.
Chồng ư? Nhưng Nhật Hạ không biết nói thế nào, vì nếu nói không phải, bản lí lịch của cô sẽ bị cho là dối trá.
Không biết trả lời thế nào, cô đành im lặng gật đầu.
Âu Thần bất ngờ.
Cô thừa nhận ư?
“Ăn xong rồi đi.” Âu Thần giơ túi cháo vừa mua lên.
Nhật Hạ lắc đầu, từ chối.
Cả một đêm qua đã khiến cô không dám nhìn mặt anh ta rồi, nói gì đến việc còn thong thả ở lại ăn bát cháo rồi về?
Âu Thần cố chấp, mặc kệ cô, cứ thế kéo cô trở lại vào nhà, ấn cô xuống ghế.
“Đây là mệnh lệnh.” Vừa nói vừa đổ cháo ra bát.
Lại là câu nói này, mỗi lần phát ra đều khiến Nhật Hạ cứng họng, không thể cãi được.
Tôi có thể nói là anh đang ép buộc tôi không?
Âu Thần đẩy bát cháo ra chỗ Nhật Hạ, rồi hồn nhiên ngồi phía đối diện.
Anh ta chỉ tay vào bát cháo rồi nghiêng đầu nhìn cô.
“Cô tự ăn hay muốn tôi đút?”
Nhật Hạ bắt đầu thực sự cảm thấy kì lạ.
Anh ta đối xử với cô quá