Nhật Hạ nghe thấy mình lại được đích thân tổng giám đốc cho gọi, thở dài.
Anh ta có thành kiến gì với cô sao mà cả một tập đoàn bao nhiêu nhân viên lớn mà chỉ chú ý đến mình cô vậy?
Nhật Hạ không muốn nghe thêm bất kì lời bàn tán nào từ những nhân viên xung quanh nữa.
Những lời lẽ không hay về cô bắt đầu lan truyền khắp nơi, khiến Nhật Hạ rất không thoải mái.
Sau khi cô được đi sự kiện thay trưởng phòng Lưu, chị ta cũng bắt đầu cố tình tỏ thái độ ghen ghét với cô, khiến các nhân viên trong phòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Dương Nhật Hạ vẫn bước vào phòng làm việc của Hứa Âu Thần như những lần trước.
Chỉnh trang lại chiếc váy và chiếc áo sơ mi đơn giản, thong thả bước vào.
Hứa Âu Thần đang nghe điện thoại, trên người mặc một bộ âu phục tối màu như thường lệ, ngồi tựa vào chiếc ghế xoay bọc da đen, quay lưng lại với cô, Nhật Hạ thấy vậy liền đứng chờ một bên.
Cô nhìn thấy tấm lưng vững chắc của anh ta, toát lên khí chất khác thường.
“Cậu thu mua hết những mảnh đất ở ven biển cho tôi.
Mảnh càng đẹp càng tốt.
Tôi muốn xây vài căn biệt thự liền kề.” Âu Thần đang quay lưng lại về phía cô, nói chuyện điện thoại.
“Cậu bị điên à? Mấy mảnh đất ấy đang xuống giá trầm trọng, chẳng ai muốn ở một khu nhà ven biển hoang sơ như thế cả!” Vương Nhược Đông nói lớn trong điện thoại.
Lúc nào Hứa Âu Thần cũng khiến anh phải lo lắng.
“Cứ thu mua đi.” Âu Thần nói giọng quả quyết, khiến cho người ở đầu dây bên kia cũng vì thế mà phải gật đầu đồng ý, không thể từ chối.
“Lại là vì cô ấy à? Hứa Âu Thần, cậu có thể dừng việc mua tất cả những thứ cô ta thích mang về làm của riêng được không?” Vương Nhược Đông thở dài bất lực, không còn gì để nói.
“Mình sẽ biết cái gì nên cái gì không nên.” Âu Thần nói xong, lại cúp máy giữa chừng, lúc nào cũng vậy, không quan tâm đối phương nói gì tiếp theo.
Nhật Hạ đứng ngây ra đấy, bắt đầu nhớ lại lời nói của những cô nhân viên nghe được hôm trước.
Hứa Âu Thần có một vị hôn thê ở nước ngoài.
Anh ta rất yêu cô ấy, làm tất cả mọi thứ vì cô ấy.
Bao nhiêu năm không dính đến một bóng hồng, một mực trong sạch chờ đợi cô ấy.
Vị hôn thê ấy chắc hẳn là một người rất may mắn..
Chính Nhật Hạ cũng đã chứng kiến tủ quần áo anh mua cho cô ấy.
Cô thầm ngưỡng mộ tình yêu của họ.
Tình yêu đẹp như vậy nhiều khi chỉ có trong giấc mơ..
“Hứa tiên sinh, bộ váy hôm trước tôi mượn của anh..” Nhật Hạ ngập ngừng, đưa chiếc túi cùng chiếc váy đã giặt sạch sẽ bên trong được gấp ngay ngắn ra trước mặt Âu Thần.
“Cứ cầm đi.
Coi như tôi tặng cô.”
Vẫn thái độ xa cách lãnh đạm ấy, anh không liếc cô lấy một cái, vẫn tập trung vào tài liệu trên bàn.
“Từ giờ trở đi cô sẽ là trợ lí của tôi.”
Hả? Nhật Hạ ngây người, vậy là cô được thăng chức, hay đổi sang chức vụ mới?
“Tôi thấy cô rất có năng lực, cũng biết cách nói chuyện đưa đẩy được lòng người khác nên từ giờ cô sẽ cùng tôi đi những buổi đàm phán cũng như giao dịch.” Âu Thần nói, đưa bản hợp đồng làm việc cho cô.
“Vị trí này..
e là..”
Cô thật sự rất bối rối.
Anh ta quá ưu ái cô, công việc này đã quá ổn, giờ trở thành trợ lí thì khác nào thành thư kí của anh ta không? Vậy khác nào tự mình chứng minh những lời đồn đại ác ý trong công ty những ngày qua là sự thật chứ..
“Tôi sẽ tăng lương, cô sẽ có những đặc quyền khác.
Vị trí này không phải không phù hợp với cô.
Đôi bên cùng có lợi.” Âu Thần nói xong, kí vào bản hợp đồng chuyển vị trí làm việc, chuyển qua chỗ cô phía đối diện.
“Có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ được không?” Nhật Hạ lúng túng, ấp úng nói, cô thật sự