Sáng hôm sau, Dương Nhật Hạ đi làm sớm hơn mọi khi.
Hôm nay cô có đến hai cuộc hẹn quan trọng nên đã chuẩn bị rất kĩ càng.
Một lúc sau, Âu Thần cũng đến.
Nhật Hạ khẽ gật đầu chào anh.
Vẫn như mọi khi, Hứa Âu Thần lạnh lùng bước thẳng, không thèm liếc lấy một cái.
Một tiếng sau, Nhật Hạ gọi điện vào phòng tổng giám đốc, báo rằng một tiếng nữa là tới giờ hẹn với ngân hàng Đông Á.
Một tiếng sau, tài xế đã đỗ xe trước sảnh công ty đợi sẵn.
Hai người bước ra khỏi thang máy, thu hút không ít ánh nhìn.
Nhân viên nhìn thấy Hứa Âu Thần, cũng vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Hai người ngồi trên xe, im lặng đến đáng sợ.
Cô vẫn còn ngại chuyện lần trước, ngại đến mức không dám cảm ơn anh.
Âu Thần vẫn cao ngạo, mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, thoải mái ngồi ngắm cảnh đường phố.
Nhật Hạ hít một hơi, rút tập tài liệu trong túi ra, quay qua nói chuyện với Hứa Âu Thần.
“Hứa Tiên sinh, đây là toàn bộ tài liệu khách hàng.
Phòng tài vụ nói đây là hai mươi triệu cuối cùng mà chúng ta vay được từ Ngân Hàng thành phố, họ nói rằng ta có thể thanh toán bất cứ lúc nào.”
Hình như anh ta hoàn toàn không thèm nghe cô nói, ánh mắt vẫn dán vào cảnh vật bên ngoài cửa xe.
Nhật Hạ thở dài, chỉ đành cất lại tập tài liệu vào túi, cảm thấy lúc này chưa thích hợp lắm.
Đến nơi, vừa vào tiếp tân liền nói chưa có cuộc hẹn nào từ công ty HAT gọi đến.
Nhật Hạ bất ngờ, cô vừa hẹn ngay hôm qua mà? Đây quả là lỗi của cô, vì trước khi đến không gọi điện lại hẹn thời gian, tránh lỡ việc của đôi bên.
Hơn nữa cũng đã được nghe cảnh báo của thư ký cũ, vậy mà vẫn xảy ra sai sót.
Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy có lỗi với sự làm việc thiếu chuyên nghiệp của mình.
Dương Nhật Hạ nghĩ Hứa Âu Thần sẽ nổi giận, lập tức đi về.
Với tính cách thẳng thắn, lại cao ngạo của anh ta, cô đoán chắc rằng anh sẽ làm thế.
Nhưng Nhật Hạ đã nhầm.
Hứa Âu Thần chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách bên đó, bình tĩnh đích thân gọi điện cho tổng giám đốc.
Đúng thật là một người có bản lĩnh ứng xử, không vì nóng giận kiêu ngạo mà làm hỏng việc.
Nhật Hạ đứng đó, thấy anh nói chuyện rất lâu.
Nói chuyện xong, bước thẳng ra ngoài.
Cô lúc này mới lóng ngóng chạy theo sau.
“Xin lỗi Hứa tiên sinh, tôi bất cẩn quá..”
“Không sao, tôi không trách cô.
Giám đốc ngân hàng này từ trước đến nay vẫn vậy, lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mình giá trị.”
Nhật Hạ thầm nghĩ, nếu không thực sự cần gấp, anh cũng sẽ không nhẫn nhịn đến mức này.
Nhưng đây là phong cách làm việc của anh.
“Tối nay sẽ có một buổi đàm phán với các lãnh đạo ở nhà hàng X, cô mặc thế này không phù hợp.
Tôi sẽ đưa cô đi chọn chiếc váy khác.”
Nhật Hạ nghe xong, nhìn xuống bộ trang phục mình đang mặc.
Trang phục trang nhã, đơn giản.
Chiếc áo sơ mi thanh lịch cùng chân váy dài màu be, bên ngoài là blazer, nhìn chung khá thanh lịch.
Nhưng đúng là không hợp với những buổi tiếp khách.
Nói xong, Âu Thần bảo tài xế đến một cửa hàng quần áo cao cấp ngay gần đó.
Âu Thần tiến đến, lựa qua lựa lại, mặc kệ lời giới thiệu dài dòng của những cô nhân viên.
Cũng chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của cô, sau một hồi chọn lựa kĩ càng thì cũng lấy một chiếc váy đơn giản trên móc, đưa cho Nhật Hạ.
Nhật Hạ ngây người đứng đó, chăm chú nhìn anh.
Sao động tác của Hứa Âu Thần có thể thành thục như thế? Càng tiếp xúc lâu với Hứa Âu Thần, cô càng thấy vị hôn thê của anh ta thật may mắn, Nhật Hạ cảm thấy mình cũng đã biết ghen tị..
ghen tị với hạnh phúc của người khác.
Cứ hễ nhìn anh, Nhật Hạ lại nghĩ đến Hàn Vũ.
Khi sống chung với nhau, cả hai đều vẫn còn đi học.
Số tiền lương ít ỏi cả hai kiếm được từ việc đi làm thêm nhiều lúc còn không đủ để có một bữa ăn no.
Nên việc mua váy áo là rất xa xỉ, số tiền kiếm được đều dùng để trả tiền nhà và mua những thứ đồ thiết yếu.
Cả hai chỉ cùng nhau đi dạo phố, thỉnh thoảng thấy chiếc váy nào đẹp sẽ tạt vào xem.
Dù không có tiền, nhưng những dịp lễ Hàn Vũ vẫn tặng quà cho cô.
Có một lần Nhật Hạ đang khoác tay Hàn Vũ dạo phố.
Hôm ấy là sinh nhật cô, Hàn Vũ muốn mua cho cô một chiếc váy thật đẹp.
Vào một cửa hàng quần áo nổi tiếng, anh tự tay chọn lựa cho cô.
Mỗi lần như vậy, nhân viên cửa hàng lại nói rằng cô may mắn vì có một người bạn trai chu đáo đến vậy.
Dương Nhật Hạ thay chiếc váy Hứa Âu Thần đưa cho, bước ra ngoài.
Đến cô còn không tin là mình đang đứng trước gương.
Tại sao mỗi lần anh ta chọn trang phục cho cô, lại vừa vặn đến kì lạ.
Chiếc váy khéo léo tôn lên những đường nét yêu kiều trên cơ thể cô, nhưng vẫn