Dương Nhật Hạ nhìn anh đau như vậy, có chút đau lòng.
Đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác như thế này..
Âu Thần đang đau đến mức mặt trắng bệch, tiếng chuông điện thoại reo vang từ chiếc ghế anh đang ngồi.
Nhật Hạ tưởng anh đau đến mức không cầm nổi, cố gắng vừa lái xe vừa lấy điện thoại đưa cho anh.
Nhưng kết quả, Hứa Âu Thần vẫn làm ngơ.
Cô biết anh nghe thấy tiếng, nhưng tại sao lại không nghe máy? Cô liếc nhìn cái tên hiển thị rõ ràng trên màn hình : Hàn Kỳ Âm.
Cái tên đẹp như vậy, chắc chắn là vị hôn thê của anh ta.
Không thấy Âu Thần bắt máy, Nhật Hạ để ra trước ngay bên cạnh anh, để nếu muốn nghe thì dễ dàng lấy được.
Tiếng chuông lại một lần nữa reo lên, lúc này Âu Thần cau mày, cơ thể vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tức giận tắt nguồn rồi ném thẳng chiếc điện thoại ra ghế sau một cách thô bạo.
Anh ta và vị hôn thê cãi nhau à? Cũng phải, xa mặt thì cách lòng mà, Nhật Hạ không lấy làm lạ.
Cặp đôi nào chả phải xảy ra cãi vã.
Lần đầu tiên Nhật Hạ thấy vẻ mâu thuẫn, day dứt trong đôi mắt anh.
Thôi thì, dù là người ngoài, cũng nên an ủi anh ta một chút.
Dù sao tình cảm cũng cao hơn cả núi dài hơn cả sông, chắc cũng sớm làm lành thôi.
“Xa mặt thì cách lòng mà, lại còn cách nhau nửa vòng trái đất như vậy, đương nhiên cũng sẽ không tránh được những chuyện ngoài ý muốn.
Tôi tin anh và cô ấy sinh ra là dành cho nhau, không nên vì những chuyện cỏn con mà trục trặc...” Dương Nhật Hạ hạ giọng, vừa liếc qua anh vừa lái xe nói.
Lúc này Âu Thần mới bỏ tay trên trán xuống, quay qua đăm chiêu nhìn cô.
Một lúc sau mới quay qua, cố nén cơn đau nói.
“Nếu chỉ vì quá yêu một cô gái mà chấp nhận từ bỏ tất cả, nhưng cuối cùng chỉ nhận được lời chia tay và sự rời bỏ.
Nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?”
Dương Nhật Hạ rơi vào im lặng.
Có vẻ giống câu chuyện của cô nhỉ?
Vì người mình yêu mà nguyện đánh đổi cả thế giới, cuối cùng lại chẳng nhận lại gì ngoài sự rời bỏ! Yêu nhiều đến ngu ngốc..
Anh ta đổi tư thế ngồi, nhẹ giọng nói tiếp, giọng nói thể hiện rõ sự giằng co, đau khổ.
“Một người đàn ông sẽ không bao giờ có thể đứng nhìn người phụ nữ mình yêu ở bên người đàn ông khác, chỉ ngay sau khi rời bỏ anh ta.”
Âu Thần còn định nói gì đó, những lại vội vàng thu lại, tiếp tục nhắm nghiền mắt.
Nhật Hạ nghe xong, thầm tiếc thương cho một mối quan hệ đẹp đến đau lòng.
Một tấm chân tình đổi lấy một cuộc tình dở dang...!quả thật, cô cảm thấy tiếc thương cho Âu Thần.
Tại sao người phụ nữ gặp được người đàn ông hoàn hảo, toàn tâm toàn ý yêu thương mình đến như vậy, lại không biết trân trọng?
tự vả-ing..( lời tác giả\=)) )
Thứ mà Nhật Hạ luôn ao ước, lại là thứ người khác dễ dàng từ bỏ.
Nhưng Nhật Hạ vẫn không biết, một người