Ngay sau khi Nhật Hạ rời đi, ngày hôm sau Hàn Vũ chạy vội đến, hỏi rằng Nhật Hạ ở đâu.
Anh muốn tạm biệt Nhật Hạ, nói rằng sẽ thường xuyên quay lại thăm cô, nói rằng cuộc sống hiện tại của anh rất tốt, để cô đừng lo lắng.
Nhưng cuối cùng, cả hai lại lỡ mất nhau.
Thông tin người nhận nuôi và địa chỉ nhận nuôi là tuyệt mật, không thể tiết lộ.
Vì vậy nên Hàn Vũ chỉ về, tìm kiếm cô trong tuyệt vọng.
Cả hai lưu luyến, tham lam mang theo tất cả kỉ niệm thời thơ ấu, lặng lẽ cất trong tim, chuyển thành nỗi nhớ không thể nói thành lời.
Nhật Hạ khẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Lúc này Hạ Nhi đã chuẩn bị đi ngủ, rón rén đi vào.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Hạ Nhi chạy đến, ôm lấy mẹ.
Nhật Hạ vội vàng lau nước mắt, ôm lấy con bé.
“Mẹ không sao mà.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, thơm vào chiếc má mềm mại của con bé.
“Lại là vì ba à mẹ?”
Hạ Nhi quay qua nhìn đống đồ dưới đất, nằm gọn trong vòng tay Nhật Hạ.
Con bé từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, con bé hiểu rằng mẹ cũng rất buồn, rất nhớ ba.
Cô bé chỉ thầm nhìn những gia đình khác rồi ghen tị, không muốn nhắc đến để mẹ phải buồn.
Thỉnh thoảng lại thấy mẹ khóc một mình mà chẳng thể làm gì.
Khả Vy lặng lẽ đứng ở cửa từ khi nào, bước đến ôm lấy Hạ Nhi.
“Ra ăn cơm thôi.”
Nhật Hạ thua rồi, cô không thể nào quên được anh.
Càng cố gắng càng đau khổ..
Sáng hôm sau, cô mang theo đơn xin nghỉ việc đến công ty, vào thẳng phòng tổng giám đốc.
Dù không muốn nhìn thấy anh ta, nhưng cô vẫn phải nộp đơn xin việc, không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa.
Nhật Hạ gõ cửa, nghe thấy tiếng vào đi của Hứa Âu Thần mới đi vào.
Cô đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn rồi không nói không rằng đi thẳng ra ngoài.
“Cô có chắc với quyết định của mình không?” Hứa Âu Thần chống hai tay lên bàn, những ngón tay thon dài tuyệt đẹp gõ nhẹ, ung dung nhìn cô.
“Hứa tiên sinh, đơn tôi đã kí, không thể quay đầu.”
Nhật Hạ cố nén tức giận, quay qua nhìn anh bằng đôi mắt lạnh băng, quả quyết.
“Nếu tôi cho cô cơ hội quay đầu thì sao?”
Không hiểu sao, Nhật Hạ thấy nụ cười của Hứa Âu Thần lúc đó rất gian xảo..
Hứa Âu Thần vẫn nhìn cô, ánh mắt không rời.
“Tôi không cần.” Nhật Hạ dứt khoát, bước thẳng ra cửa, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Hứa Âu Thần quay màn hình laptop ra, hình ảnh trong màn hình là màn ân ái không rời của hai người vào đêm qua, kèm với những âm thanh kinh khủng.
Dù độ phân giải thấp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai nhân vật chính rõ ràng, không lẫn đi đâu được.
Tại sao trong nhà Hứa Âu Thần lại có camera trong phòng ngủ chứ? Sở thích của anh ta biến thái đến vậy sao?
Nhật Hạ quay qua, thất thần nhìn đoạn video đang phát trên màn hình máy tính.
Cảm xúc mấy ngày nay của cô chỉ có hoảng loạn, sợ hãi, bây giờ là hoang mang tột độ.
“Anh muốn gì?” Nhật Hạ kinh hãi lùi về sau, cố gắng điều chỉnh nhịp thở trấn an bản thân.
Lưng đã ép sát vào cửa, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi muốn em ở bên tôi.” Hứa Âu Thần thản nhiên nói, ánh mắt vẫn dán vào Dương Nhật Hạ không rời.
Cô có nghe lầm không? Dường như có một tiếng nổ lớn bên tai Nhật Hạ, cô vẫn chưa thấm được những lời anh ta vừa nói!
“Chẳng phải anh có vị hôn thê rồi sao? Tôi cũng không có gì đặc biệt, tại sao lại là tôi! Hơn nữa tôi là phụ nữ đã có chồng con, đâu bằng những cô gái xinh đẹp thuần khiết?”
Dương Nhật Hạ lắp bắp cố gắng nói, chỉ mong rằng anh ta có thể buông tha cho cô, anh ta muốn gì ở một người phụ nữ như cô chứ?
“Cô không đồng ý vì anh ta đúng không? Tôi có gì thua kém anh ta à?” Khẩu khí vẫn lạnh lùng, xa cách, nhưng ánh mắt đã trùng xuống.
“Tôi còn con nhỏ, anh cũng có vị hôn thê, chúng ta đều quên chuyện này đi là được, tôi cũng đâu đòi hỏi gì ở anh?” Lúc này cô đã mất bình tĩnh, bất lực nói, chỉ mong anh ta hiểu lấy một chút.
“Nếu em không chấp nhận làm tình nhân của tôi, đoạn video này sẽ lập tức được tung lên mạng.
Chả nhẽ em lại muốn trở thành người mẹ nổi tiếng sao?”
Anh ta nói, giọng nham hiểm, thách thức.
Lúc này Nhật Hạ đã bắt đầu run rẩy, trong đầu đã không thể nghĩ ra thêm thứ gì để đối đáp.
Cô thật sự thua anh ta...
“Tôi sẽ kiện anh ra toà, pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho tôi!”
Cô hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Không thoả hiệp được thì đành phải vậy, chỉ mong anh ta thương tiếc cô một chút...
“Cô dám sao? Một người đã có gia đình, trèo lên giường của tổng giám đốc đã có vị hôn thê, hơn nữa trong đoạn video cũng đâu thấy cô kháng cự?” Hứa Âu Thần cười khểnh, nham hiểm nhìn cô, đôi mắt