Chờ đợi hai tuần, cuối cùng Nhật Hạ cũng tỉnh lại.
Mơ hồ nhìn xung quanh, chỉ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc và căn phòng trắng tao nhã, xung quanh toàn là thiết bị y tế.
Suốt nửa tháng, Hứa Âu Thần vì chăm sóc Nhật Hạ nên ngày chỉ ngủ ba tiếng, chú ý nhất cử nhất động, tình trạng sức khoẻ của cô.
Anh muốn rằng khi Nhật Hạ tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
Anh muốn cô biết rằng mình vẫn luôn ở đây, không rời xa cô lấy nửa bước.
Tất cả mọi người ngày ngày đến bệnh viện thay nhau chăm nom, ai cũng cầu mong cho Nhật Hạ sớm tỉnh lại.
Một chiều nọ, ánh chiều tà buông xuống phòng bệnh yên ắng, Nhật Hạ vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh, Hứa Âu Thần ngồi trên chiếc bàn gần đó, đang hoàn thành một số công việc dang dở, đôi tay hoàn mỹ không ngừng gõ bàn phím.
Bỗng nhiên ông Giản Chí Quân bước từ ngoài vào, nói rằng muốn nói chuyện riêng với Hứa Âu Thần.
Hành lang bệnh viện
“ Sao cậu lại ở đây?”
Ông Giản Chí Quân vẻ mặt cương nghị, những nếp nhăn vì lo lắng giờ đã càng hiện rõ.
Ông nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác có chút xa lạ, khác hoàn toàn với đứa trẻ năm tuổi yếu ớt mà Tuyết Mai đã giới thiệu với ông hai mươi năm trước..
“ Xin chú hãy giao Nhật Hạ lại cho con!”
Hứa Âu Thần quyết tâm nhìn vào mắt ông
“ Không phải chính cậu đã rời bỏ con bé sao?”
Ông Giản Chí Quân mắt đã hằn những tơ máu, tức giận nhìn anh
“ Cháu biết mình có lỗi với Nhật Hạ rất nhiều, nhưng cháu sẽ dùng phần đời còn lại để chứng minh tình yêu của mình dành cho cô ấy.
Nếu còn xảy ra bất kì chuyện gì, cháu sẽ không bao giờ gặp lại Nhật Hạ nữa..”
Giản Chí Quân nhìn thấy ánh mắt cương nghị quyết tâm của anh, có chút lay động.
Ông biết chàng trai này là một chàng trai tốt, chỉ tiếc rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ ảnh hưởng quá nhiều đến cả hai đứa nên mới dẫn đến tình cảnh này.
“ Được, tôi sẽ tin cậu.
Nhưng hãy nhớ lấy những lời mình nói.
Lời yêu ai cũng có thể nói được, nhưng có lẽ sẽ mất cả đời để chứng minh.”
Một tuần trước.
Hạ Nhi khóc rất lớn, nghe thấy dì nói rằng mẹ đang không khoẻ liền nằng nặc đòi đi gặp mẹ cho bằng được.
Suốt một tháng con bé không được gặp mẹ, đêm nào cũng khóc, hơn nữa còn rất lười ăn.
Hạ Nhi nắm tay Khả Vy mon men vào phòng bệnh, thấy Hứa Âu Thần ngồi đó thì dè chừng, chỉ gọi nhỏ một tiếng chú rồi chạy đến nắm tay mẹ, khẽ gọi tên Nhật Hạ.
Nhưng mãi không thấy mẹ trả lời, cô bé đưa đôi mắt long lanh ngấn lệ lên nhìn Hứa Âu Thần.
“Mẹ cháu sao vậy ạ? Sao cháu gọi mà mẹ không thưa...”
Đã rất lâu rồi anh mới được nhìn thấy con bé, giờ mới càng cảm thấy con bé có đôi mắt hút hồn y hệt cô, luôn biết cách bày tỏ cảm xúc qua ánh mắt.
“Mẹ đang bị ốm, một thời gian nữa mẹ sẽ tỉnh lại thôi.
Hạ Nhi ngoan nghe lời các dì nhé?” Hứa Âu Thần xoa đầu con bé, khẽ nhéo đôi má bánh bao đáng yêu, mỉm cười trìu mến.
Hạ Nhi nghe vậy liền mỉm cười trở lại, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gần đó ra cạnh Hứa Âu Thần, chăm chú nhìn chú thay băng gạc cho mẹ.
Không ngờ, con gái anh đáng yêu đến như vậy, Hứa Âu Thần tiếc rằng không thể tự mình chứng kiến sự lớn lên từng ngày của con.
Vậy mà lúc đầu anh vẫn đầy hoài nghi, vẫn nghĩ rằng Hạ Nhi không phải con của mình.
Cho đến khi nghe chính Trương Khả Vy nói, anh mới dám khẳng định.
Hạ Nhi đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, lớn lên mà không có tình yêu của cha, Hứa Âu Thần cũng phải bù đắp cho con bé rất nhiều.
Anh nhìn con bé bằng đôi mắt trìu mến, cảm giác làm cha thực sự rất tuyệt vời..vậy mà anh lại không bảo vệ được sinh linh bé nhỏ còn chưa thành hình..
mỗi lần nghĩ đến, trái tim Hứa Âu Thần lại nhói đau..
Không biết sau khi tỉnh lại Nhật Hạ có thể chịu được đả kích lớn như vậy không?
Nhưng nhìn nụ cười của con, Hứa Âu Thần gác mệt mỏi qua một bên, cố gắng tỏ vẻ tích cực