Sau một tuần vui chơi ở biển, cuối cùng công việc cũng được giải quyết ổn thoả.
Càng ngày, ký ức của Nhật Hạ càng được cải thiện hơn nữa.
Gần như đã có thể nhớ lại được tất cả ký ức thời thơ ấu.
Chuyện nhớ lại bao gồm cả vụ tai nạn đã xảy ra nửa năm trước.
Mỗi lần ký ức về vụ tai nạn xuất hiện, cô lại sợ hãi đến mức cả người run rẩy rồi cứ thế không tự chủ mà bật khóc.
Tưởng tượng cảnh mình đã trốn chạy khỏi vòng tay của tử thần.
Thỉnh thoảng cũng lại có những giấc mơ Hứa Âu Thần sẽ rời xa khỏi cô...!sau đó lại choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng ấy.
Việc ký ức của Nhật Hạ phục hồi người đầu tiên được biết là Hứa Âu Thần.
Anh vui mừng đến mức ôm trầm lấy Nhật Hạ, cười lớn như một đứa trẻ.
Sở dĩ Nhật Hạ không tự mình nói, mà lại chọn cách đặc biệt.
Cặm cụi suốt một ngày không thèm nói chuyện rồi ngó lơ anh, tập trung làm một đoạn video ý nghĩa.
Hứa Âu Thần nghĩ cô bận rộn thật, nên cũng đành cách ly để cô tâph trung, mỗi người một việc, đến một câu cũng không nói với nhau.
Nhờ Khả Vy ở nhà chụp lại những món đồ vẫn được Nhật Hạ cất giữ trong chiếc hộp lần trước lấy ra từ gầm giường, mỗi bức ảnh ghép vào video đều kèm theo một đoạn chú thích kỉ niệm của hai người mà nửa năm nay cô lỡ để lạc mất.
Tối hôm đó, Hứa Âu Thần đang chờ Nhật Hạ thay đồ, ngoan ngoãn ngồi đợi cô ở sofa chuẩn bị cùng nhau xem phim sau cả ngày bị cô “cách ly”.
Dương Nhật Hạ ngồi trong phòng ngủ, cố tình kết nối với tivi rồi phát đoạn video đã tự mình chuẩn bị sẵn.
Từng món đồ cùng dòng chú thích tỉ mỉ được phát lên tivi, Hứa Âu Thần xem không rời mắt, vẻ mặt từ vui mừng đến hoảng loạn, rất nhiều sắc thái biểu cảm lần được đầu nhìn thấy ở anh khiến cô nhìn lén không nhịn được mà cười lớn.
Cuối đoạn video ấy, Nhật Hạ tự mình ghi hình bản thân lại,
“Cảm ơn anh vì đã trở thành thanh xuân của em.
Nhật Hạ sáu tuổi bên cạnh anh, Nhật Hạ mười sáu tuổi yêu thầm anh, Nhật Hạ hai sáu tuổi vẫn yêu anh như phút ban đầu.
Cảm ơn anh vì vẫn ở đây, chưa bao giờ rời xa em.”
Hứa Âu Thần xem xong đoạn video ấy, không nhịn được mà chạy vào phòng tìm Nhật Hạ, ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ chạy đi đâu mất.
Đôi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô đầy yêu chiều, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn đầy mê đắm.
Không hiểu tại sao, Nhật Hạ lại thấy đôi mắt anh có chút đỏ.
Cô mỉm cười, cuối cùng Hạ Hạ của anh cũng quay trở về, không bao giờ phải tự hỏi rằng rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nữa.
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng ông trời cũng mỉm cười tác thành hai người họ.
Sự kiên trì của hai người giành cho nhau chưa bao giờ là uổng phí.
Sáng hôm sau, Hạ Nhi luyến tiếc ôm chú thỏ bông ba tặng tạm biệt bãi biển, tạm biệt công viên nước, tạm biệt Thanh Đảo để quay trở về.
Nhật Hạ thấy vẻ mặt mếu máo của con bé thì không nhịn được cười, dắt tay con bé ra xe.
Hứa Âu Thần đã ngồi đợi sẵn, mỉm cười an ủi con gái.
“Tháng sau ba lại đưa hai mẹ con đi chơi tiếp nhé?”
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng quần tây, không lịch lãm như ngày thường nhưng phong cách này càng khiến vẻ tuấn tú nổi bật, có chút phóng khoáng không khó gần như thường ngày.
Quay qua lườm yêu nhìn cô vợ từ nãy đến giờ vẫn cố nhịn cười.
Hạ Nhi nghe xong, ánh mắt lại như phát sáng, nhìn anh hào hứng.
“Thật hả ba?”
“Ba chưa bao giờ nói dối.” Hứa Âu Thần xoa đầu con bé xong thì quay qua khởi động xe, lên đường quay trở về.
“Chiều nay anh dẫn em đến một nơi.”
“Nơi nào vậy anh?” Nhật Hạ cũng đang lưu luyến ngắm cảnh biển bên ngoài, nghe xong mới quay qua nhìn anh.
“Chiều nay em sẽ biết.”
Nhật Hạ nghe anh nói vậy thì rất tò mò, nhưng có gặng hỏi thế nào anh cũng không nói.
Hứa Âu Thần đã suy nghĩ việc này rất lâu.
Cũng không thể nào giấu diếm Nhật Hạ mãi.
Cô có quyền được biết chuyện đã xảy ra.
Trong thời gian Nhật Hạ chưa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, Hứa Âu Thần một mình chịu nỗi đau mất con, tâm trạng gần như tê liệt.
Mỗi ngày nhìn thấy Nhật Hạ nằm đó như một vết dao cứa vào trái tim anh.
Nhưng cuộc sống vẫn nhẫn tâm tiếp tục, ai rồi cũng phải tự mình đứng dậy.
Hứa Âu Thần chu đáo xây cho bé con không được may mắn của hai người một ngôi mộ nhỏ ở nghĩa trang trong một khuôn