Lời từ chối thẳng thừng của Nhật Hạ khiến Vương Nhược Đông không thể tiếp tục giữ phong độ quý tộc, nụ cười trên môi thường trực giờ đã vụt tắt.
Thay vào đó là ánh mắt lạnh băng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì?” Nhật Hạ nói, bật cười.
“Vương tiên sinh, vậy thì.
Câu lúc trước anh nói, tôi chưa có cơ hội đáp trả, giờ tôi sẽ trả lời.”
“...”
“Khi anh ấy đợi tôi, tìm tôi, đau khổ đến kiệt quệ, người xót xa và ở bên cạnh anh ấy là Hàn Kỳ Âm.
Còn tôi thì đang rơi nước mắt, một mình bỏ đi đến nơi đất khách quê người, thật lòng chúc phúc cho anh ấy.
Khi anh ấy phải nhập viện vì uống quá nhiều rượu, Hàn Kỳ Âm ở bên cạnh chăm sóc anh ấy.
Còn tôi thì đang quần quật kiếm tiền hàng ngày, bụng mang dạ chửa nhưng vẫn cố gắng làm việc đến đêm muộn, đến mức suy dinh dưỡng chỉ để có tiền sau này trang trải nuôi con.
Khi anh ấy tuyệt vọng, đau đớn, đòi đi tìm tôi, Hàn Kỳ Âm là người bên cạnh an ủi, giữ chân anh ở lại.
Còn tôi thì sao? Tôi đang một mình nằm trên giường bệnh lạnh lẽo trong cơn khó đẻ, đưa mắt nhìn những sản phụ có chồng bên cạnh rồi bật khóc.
Khi con tôi lần đầu tiên cất tiếng gọi bố, tôi đã phải gạt lòng tự trọng qua một bên mà nuôi con, chỉ để con tôi không cảm thấy tủi nhục vì sinh ra mà không có bố! Tôi hỏi anh, những lúc như vậy, ai ở bên cạnh tôi chứ? Tôi cũng là phụ nữ, cũng là người mẹ mới chỉ ở tuổi vị thành niên! Nhìn thấy những gia đình khác có đầy đủ bố mẹ, con tôi cũng tủi thân chứ? Nhìn thấy những bạn bè đồng trang lứa vẫn đi học, tuổi xuân mơn mởn thì tôi lại đầu bù tóc rối nuôi con, một thời gian dài không nhận ra mình ở trong gương.
Nhìn thấy những đôi vợ chồng vui vẻ tay trong tay, những gia đình nhỏ sau mỗi giờ đón con đi học, tôi cũng đau chứ! Tôi chấp nhận cô độc, cố gắng tất cả vì con cũng vì lí do gì chứ? Vì yêu anh ấy! Tôi cam chịu những lời bàn tán bêu rếu của thiên hạ, sống trong khổ sở năm năm là vì đâu? Tất cả chỉ để anh ấy và cô gái khác có được hạnh phúc trọn vẹn!”
“Vương tiên sinh ạ, nhiều khi tôi tự hỏi, mình đã làm gì mà phải chịu đựng nhiều oan ức như thế chứ? Nhưng tôi chưa bao giờ đổ lỗi cho số phận, cũng chưa bao giờ hối hận về việc làm và quyết định của mình.”
Có những lúc không phải Nhật Hạ cứng rắn, mạnh mẽ, mà là cô bắt buộc phải gồng mình đối mặt với những đau khổ.
Nếu không thì, ai sẽ giúp đỡ cô đối mặt đây?
Trong tất cả những ngày tháng đau khổ đó, cô chưa bao giờ dám nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp, chỉ tự nhủ với bản thân rằng tất cả đều đã qua.
Trong tất cả những ngày tháng đau khổ đó, cô không dám nghĩ về quá khứ, chỉ có thể tự nhắc mình hãy trông chờ vào tương lai.
Cố gắng sống tiếp vì đơn giản cô không có quyền lựa chọn cái chết.
Kiên cường là cái giá phải trả cho một tình yêu vụn vỡ.
Nhật Hạ cắn chặt răng, kìm lại những giọt nước mắt chỉ trực chờ tuôn rơi.
Liên tục hít thở sâu, buộc mình không nhớ về quá khứ nát lòng.
“Nếu bây giờ Hứa Âu Thần đã có thể bước ra khỏi quá khứ, sống vui vẻ với cuộc sống hiện tại, thì chắc chắn tôi đã có thể ngẩng cao đầu bước ra khỏi cuộc đời anh ấy.
Tôi sẽ từ bỏ, không do dự, lặng lẽ cứ thế ra đi.
Nhưng chỉ cần anh ấy vẫn còn yêu tôi, không thay đổi, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy! Ngay cả khi anh ấy trắng tay, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.”
Do quá xúc động, những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má, Nhật Hạ nhất thời không chú ý đến vẻ mặt ngỡ ngàng của Vương Nhược Đông, cho đến khi nghe thấy giọng trầm khàn quen thuộc vang lên từ phía sau..
“Anh yêu em, mười hai năm nay chưa hề thay đổi!”
Lúc này Nhật Hạ mới nhận ra có người đã đứng sau lưng mình từ rất lâu...
Hơi thở quen thuộc, giọng nói nghẹn lại khiến người khác đau lòng.
Nhật Hạ quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, hai tâm hồn như đồng điệu, hai trái tim như chung một nhịp đập.
Ngay lúc này, cô biết rằng cả đời này chắc chắn sẽ không bao giờ rời anh nửa bước.
Đối diện trước anh, Nhật Hạ không thể nào giấu nổi sự yếu đuối, tủi thân đã dồn nén suốt năm năm qua, khóc nấc lên, nhưng giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Đánh đổi cả tuổi thanh xuân như vậy, chỉ để được nghe một câu “Anh yêu em” từ anh.
Tuổi mười tám bồng bột, nhưng lại đẹp đến đau lòng.
Anh xin lỗi, chúng ta còn trẻ quá!
Cô yêu anh từ khi mười ba tuổi đến khi cô hai mươi lăm...
Anh yêu cô từ khi mười lăm đến năm hai mươi bảy...
Anh đưa bàn tay ấm áp lên lau những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má cô, nhỏ tiếng dỗ dành như vẫn thường dỗ dành Hạ Nhi
“Khóc gì mà thảm thế, Đông Đông bắt nạt em à?”
“Sao anh về nhanh thế?” Vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô bỗng chốc trở nên kiên cường, như có thể đối mặt với tất cả sóng gió.
Nhật Hạ quệt nước mắt, hít mũi hỏi:
“Hai người thông đồng với nhau