Hôm nay Hứa Âu Thần đưa Thần Thần đi mua một chút đồ ăn cho bữa trưa, vì hôm nay mẹ của bọn nhỏ bị cảm.
Hứa Âu Thần bế đứa bé vào cửa hàng đồ ăn nhanh, dự định ngày hôm nay sẽ mua món ăn tụi nhỏ thích.
Hai người bước vào, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Người đàn ông lịch lãm, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên tay đang bế một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, trông giống con lai, vô cùng đáng yêu.
Họ gọi đồ ăn mang về, chẳng mấy chốc đã có đồ ăn, nhanh chóng ra xe.
Đến nơi, cậu bé đã tỉnh dậy, gọi bố.
“Về nhà rồi ngủ tiếp với mẹ nhé?” Hứa Âu Thần nhẹ nhàng hỏi cậu bé.
“Mẹ nói nếu ban ngày ngủ quá nhiều thì tối sẽ mất ngủ.” Giọng cậu bé ngây ngô, đáng yêu.
“Thần Thần ngoan, nghe lời mẹ nhé.” Hứa Âu Thần vừa đeo dây an toàn cho con trai nhỏ, mỉm cười.
Lúc họ rời đi từ bãi đỗ xe, mọi người trong nhà hàng vẫn thầm tự hỏi, người cha tướng mạo xuất sắc như vậy, còn người mẹ trông xinh đẹp thế nào mà sinh được đứa con xinh đẹp đáng yêu đến thế?
Nhật Hạ tỉnh dậy khỏi giường, vẫn còn hơi chóng mặt.
Nửa tỉnh nửa mơ ra ngoài bếp, cố gắng uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ.
Thời tiết dạo này thật khắc nghiệt, không cẩn thận chút đã bị cảm.
Nhật Hạ đang định gọi Hạ Nhi xem con bé đi học về chưa, đã thấy tiếng động cơ xe ở trong vườn, biết rằng hai ba người đã về tới nơi rồi.
Vui vẻ cầm chiếc cốc sứ trên tay bước ra ngoài.
Bên ngoài là ba bóng hình lớn nhỏ xuống xe, cậu bé nhỏ tinh mắt thấy Nhật Hạ đứng đó, reo lên hai tiếng “mẹ, mẹ!” Rồi cứ thế lao thẳng về phía cô.
Nhật Hạ ngồi xuống, ôm lấy cơ thể bé nhỏ vừa lao tới, nhẹ nhàng nhắc.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Hai cha con từ sau cũng đi tới, Hứa Âu Thần mỉm cười cầm lấy chiếc cốc trên tay cô.
Nhật Hạ đứng dậy, xoa đầu Hạ Nhi, nắm tay cậu con trai hỏi.
“Hạ Nhi đi học mệt không con? Còn Thần Thần, con đã mua gì cho bữa trưa thế?”
“Con không nhớ lắm, chỉ nhớ mẹ thôi!”
Cậu bé nhỏ nhà Nhật Hạ vừa bước sang tuổi thứ ba, ngoan ngoãn nghe lời, là một tiểu quý ông thực sự, nhưng từ nhỏ vẫn luôn bám dính lấy mẹ mình.
Sáng nay cậu bé được ba chở tới nhà Vương Nhược Đông và Phùng Thiên Ân chơi cùng lũ trẻ con của nhóm bạn chơi thân, vì trạc tuổi nhau nên lũ trẻ có thể bám dính lấy nhau cả ngày.
Cậu bé nhỏ lúc ba tới đón đã cùng các bạn ngủ no nê trong phòng khách, lúc ba tới còn mếu máo đòi mẹ.
Tưởng rằng khi về sẽ leo ngay lên giường tiếp tục giấc ngủ ngon, ai ngờ thấy mẹ mắt đã sáng trưng, tỉnh như sáo.
Trong phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn ngon, không khí ấm áp.
Trên bàn ăn là giọng nói líu lo của trẻ con, đang kể chuyện diễn ra từ sáng tới giờ.
Nhật Hạ và Hứa Âu Thần mỉm cười dịu dàng, lắng nghe tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngồi say sưa kể chuyện trên trời dưới biển.
Bữa tối nay Nhật Hạ vẫn còn ốm, chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng rồi ngủ sớm.
Tối nay Hứa Âu Thần để chăm vợ mà nấu một nồi súp cua to bự, Nhật Hạ dù mệt nhưng vẫn ăn rất ngon.
Một mình ăn hết một tô lớn, làm người chồng nào đó vừa nhìn vừa cảm thán tay nghề nấu ăn của mình.
Ăn xong, Hứa Âu Thần cùng con gái lớn thu dọn bát đĩa, còn Nhật Hạ bế con trai đi tắm rửa.
Buổi tối, cả nhà quây quần trên chiếc giường lớn, kể vài câu chuyện cổ tích thú vị, rồi chị lớn cũng về phòng mình ngủ sau khi hôn chúc ngủ ngon với bố mẹ, còn Nhật Hạ nhẹ nhàng bế cậu út về phòng của mình.
Hứa Âu Thần cũng đi theo, thấy Nhật Hạ đang đặt cậu bé xuống giường, dựa người vào cửa ngắm nhìn hai người.
Nhật Hạ thấy vậy nhẹ nhàng thơm cậu bé rồi tiến tới nắm lấy tay anh.
“Thằng bé vừa về nước đã tràn đầy sức sống.”
“May rằng thằng bé có thể thích nghi nhanh như vậy.”
Hai năm qua Hứa Âu Thần và Nhật Hạ đưa hai con qua Đức định cư một thời gian.
Ông nội Hứa không được khoẻ, phải qua Đức trị bệnh nên tất cả mọi người trong nhà đều qua để tiện chăm sóc ông.
Anh cảm thấy rằng môi trường ở đó cũng rất tốt, cũng muốn thử thay đổi môi trường sống cho bọn nhỏ, liền chờ cậu bé được cứng cáp rồi cũng qua Đức định cư.
Được hai năm, Nhật Hạ liền nhớ mọi người, cả nhà lại quay về nước.
Nhật Hạ uể oải quay về phòng, ôm lấy chiếc laptop lên giường ngồi, than thở với chồng.
“Ngủ cả ngày trời, giờ em không ngủ nổi nữa.”
“Vậy có muốn làm chút gì không?” Hứa Âu Thần ngồi ở cuối giường, nhỏ tiếng trêu chọc cô vợ nhỏ.
“Không muốn, em vẫn mệt lắm.” Nhật Hạ bật cười.
Sau đó Nhật Hạ tiến đến, ôm lấy eo anh, thưởng thức thứ mùi hương cuốn hút trên cơ thể anh.
Mùi hương này vẫn tồn tại bao năm qua, luôn khiến cô có cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Vì anh là “nhà” mà! Họ cưới nhau đến nay cũng được bảy năm, ba năm trước Nhật Hạ sinh em bé thứ hai, anh không rời xa cô một giây một phút nào, toàn tâm toàn ý trở thành người đàn ông của gia đình.
Cho tới khi cô mẹ tròn con vuông mới như trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhật Hạ ôm anh thật chặt, cảm thấy người đàn ông của gia đình này giờ đã gầy đi rất nhiều, mảnh mai hơn hồi trước, có chút đau lòng.
“Ngày mai mấy nhà hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc thằng bé sẽ chơi tới bến đây.”
Hứa Âu Thần hôn nhẹ lên trán cô.
“Tính cách này không biết di truyền từ ai?”
“Giống cả anh và em.” Nhật Hạ bật cười.
Sáng hôm sau đúng tám giờ, mấy gia đình đã có mặt trước cửa nhà họ.
Cậu bé nhỏ đang được mẹ chỉnh lại quần áo, vừa nghe thấy tiếng đã vui mừng reo lên “Mẹ, mẹ ơi!”
Hứa Phong Thần về nước, điều gì đối với cậu bé cũng lạ lẫm, mới mẻ.
Nhật Hạ thấy con háo hức như vậy