Cũng may trong lòng Thi Vinh còn có chút cân nhắc, ít nhất có ba Mạnh ở đây, anh cũng không dám buông thả mà làm một trận lớn được. Vì vậy Mạnh Nịnh cảm thấy vô cùng may mắn, dù rằng mình vẫn bị giày vò quá sức, nhưng so với chuyện xảy ra trước kia trong căn phòng này, Thi Vinh rõ ràng đã hạ thủ lưu tình lắm rồi.
Kích tình qua đi, cô nằm sấp trên lồng ngực đầm đìa mồ hôi của Thi Vinh mà thở dốc, tóc dài đen nhánh đầy mồ hôi, dán trên thân thể hai người, dinh dính muốn chết. Nhưng mà Thi Vinh cực kỳ yêu thích kiểu da thịt thân mật như thế này, một tay vuốt ve bên hông Mạnh Nịnh, tuy anh đã phóng ra, nhưng vẫn chưa được thỏa mãn. Làm hời hợt như thế đối với anh mà nói chỉ là một bữa khai vị, mới chỉ tạm thời trấn an con sâu ham ăn phía dưới, nhưng nếu muốn ăn no hoàn toàn, thật sự là không có khả năng.
Anh thích làm mưa làm gió với Mạnh Nịnh ngay tại phòng này. Căn phòng này cùng cô lớn lên, những vật vô tri vô giác trước mặt này đã chứng kiến cô trưởng thành, chứng kiến anh biến cô từ một cô gái thành người phụ nữ mà đè dưới thân tha hồ xâm phạm, điều này đối với Thi Vinh mà nói thì có đến mười phần kích thích.
Anh là người đàn ông ưa kích thích, lúc trẻ tuổi rất to gan lớn mật, không bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ thua bởi một người con gái vừa nhìn qua đã biết là học sinh ‘3 tốt’ như Mạnh Nịnh. Tay của anh vân vê ngực Mạnh Nịnh không nhanh không chậm trên, da thịt trắng nõn làm cho anh khao khát ph óng túng, cao hơn lần đầu tiên làm cô một chút, trông như trứng chần nước sôi, bây giờ kích cỡ rất vừa phải, không uổng công anh ngày đêm xoa bóp đâu! Chỉ cần nghĩ tới trước đây, Thi Vinh c ảm th ấy có một ngọn lửa bốc lên từ dưới bụng, mới vừa phóng ra lại cứng rắn rồi.
Mạnh Nịnh nhận ra thân thể anh có sự thay đổi, toàn thân cứng đờ, nằm trên người anh không dám nhúc nhích, Thi Vinh dùng lời nói đùa giỡn cô: “Cảm nhận được không?”
Mạnh Nịnh cắn răng không nói, vừa nãy trong lúc kích tình cô buột miệng kêu ra đã đủ xấu hổ rồi, lúc này tỉnh táo lại muốn cô đùa bỡn lưu manh cùng Thi Vinh, cô không làm nổi. Cô lập tức vỗ nhẹ ngực Thi Vinh một cái, kìm chế tê dại, nói: “Đừng lộn xộn, ngủ đi.”
Thi Vinh ôm cô trở mình, đêm khuya thanh vắng, tắt đèn đi, trong không khí vương vấn mùi vị mờ ám khác thường, ở trong không khí mờ ám, Thi Vinh thấp giọng hỏi Mạnh Nịnh: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta là khi nào không?”
Mạnh Nịnh đâu thể nhớ rõ nổi, khi đó cô uống say đến bất tỉnh, hoàn toàn không biết năm nay là năm nào, mơ hồ bị Thi Vinh chơi đùa, mãi đến khi bị anh phá thân cô mới tỉnh lại, thấy trên người có một người đàn ông xa lạ, lúc đó c ô sợ quá mà phát khóc, nhưng mà bên dưới lại kẹp chặt, Thi Vinh vốn muốn thương hoa tiếc ngọc với cô một chút, không biết làm sao cô bé này khóc đến lợi hại, anh dỗ dành như thế nào cũng vô dụng, sau đó dứt khoát hoặc là không làm, đã dỗ dành không được, vậy thì làm đến khi mình thoải mái mới thôi.
Đối với Mạnh Nịnh mà nói, lần đầu tiên của bọn họ chính là ác mộng. Kể từ đó về sau Thi Vinh gi ống như ăn tuỷ biết vị, cô cũng không muốn nhắc lại. Nhưng Thi Vinh dường như rất có hứng thú, tràn đầy thích thú mà đếm từng ngón tay, Mạnh Nịnh cố tình không để ý tới anh, nhưng lại sợ anh nổi điên, cuối cùng kh ông thể làm gì khác hơn là anh hỏi cái gì cô trả lời cái đó, tức thời anh nói xong lại không đứng đắn, chỉ cần anh vừa hỏi, cô sẽ ngoan ngoãn gật đầu. Dần dần cơn buồn ngủ ập tới, sau cùng Thi Vinh nói rất nhiều điều lưu manh… cô cũng không biết gì nữa.
Thi Vinh cảm thấy hôm nay cô vợ nhỏ thuận theo khó tin, anh cẩn thận nhìn lên, được lắm, người ta sớm đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên lồng
ngực anh, một tay đặt tại vị trí tim anh, tay kia ôm vai anh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng phun ra hơi nóng, từ góc độ của anh nhìn lại, lông mi của cô dài như hai cây quạt nhỏ.
Chỉ có lúc ngủ cô mới có thể gần gũi tự nhiên với anh. Những năm này, rốt cuộc Thi Vinh cũng khiến cho Mạnh Nịnh hoàn toàn quen cùng giường chung gối với anh, hiện tại cô ngủ say liền vô ý thức mà tìm đến anh, áp sát vào lồng ngực anh, cả người không thể không tựa vào người anh. Nhưng mà khi một khi tỉnh lại, cô vẫn là Mạnh Nịnh bướng bỉnh không chịu yêu anh.
Tính tình Thi Vinh trước mặt Mạnh Nịnh đã khống chế lắm rồi, bằng không nếu là người ngoài, ở trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, anh đã sớm giết cả nhà rồi. Trên đời này cũng chỉ có một Mạnh Nịnh, có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện tỏ vẻ đáng thương.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn của Mạnh Nịnh, người phụ nữ này được anh cưng chiều nhiều năm, từ sợi tóc tới gót chân, toàn thân không chỗ nào không đẹp, đổi lại là người đàn ông khác, ai có thể tốt với cô như vậy? Nhưng cô vẫn như không nhìn thấy, luôn không thật lòng cùng anh. Dường như đi theo anh, làm người phụ nữ của anh, là một chuyện vô cùng mất mặt.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào, mới khiến cho Mạnh Nịnh cắt đứt suy nghĩ khác, từ nay về sau thật lòng ở bên anh đây? Thi Vinh không giỏi theo đuổi phụ nữ, trước giờ đều là phụ nữ kẻ sau nối bước người trước đến lấy lòng anh, anh lại không biết làm sao lấy lòng phụ nữ. Đặc biệt Mạnh Ninh lại không phải người phụ nữ bình thường, cô không yêu bề ngoài anh tuấn của anh, cũng không yêu xuất thân giàu có của anh, chỉ cần nghĩ tới Mạnh Nịnh đi theo mình, là do anh bắt buộc mà được, Thi Vinh cảm thấy vô cùng mất hứng. Anh rất hi vọng mình cùng Mạnh Nịnh là lưỡng tình tương duyệt, nếu Mạnh Nịnh có thể thường xuyên theo anh, làm nũng với anh, cho dù là chơi xấu nổi giận cầm bình hoa ném anh, anh cũng vui vẻ.
Anh chính là muốn cô cắt đứt với quá khứ, anh muốn chiếm tư tưởng lẫn linh hồn của cô, có được tất cả của cô, nhưng như thế cũng không khiến anh thỏa mãn, anh vẫn cảm thấy th ế nào cũng không đủ.
Mạnh Nịnh bị anh sờ đến giật mình, Thi Vinh chậm rãi dừng tay lại, ôm chặt lấy Mạnh Nịnh, theo thói quen nhốt chặt cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nịnh tỉnh dậy, đã thấy Thi Vinh không còn trên giường, nhanh chóng tìm đồ ngủ khoác lên người rồi đi tắm – cảm giác dinh dính theo cô suốt cả đêm, có chút chất lỏng trên người cô đã khô lại. Vừa mới đứng dậy, còn chưa đi, thứ Thi Vinh c òn để lại bên trong chảy ào xuống, Mạnh Nịnh xấu hổ kẹp chân, dáng đi rất kỳ quặc.
Mấy ngày nay hình như anh vẫn không dùng biện pháp, từ sau khi sinh Quả Quả, Thi Vinh vẫn không để cho Mạnh Nịnh có thai, nhưng xem biểu hiện gần đây của anh giống như là muốn cho cô mang thai lần thứ hai? Điều này lại có thể được, hai người đều là con một, có thể quang minh chính đại mà sinh.
Mạnh Nịnh có chút do dự, lúc trước sinh Quả Quả, tử cung của cô không mở ra, nhưng vẫn khăng khăng sinh tự nhiên, loại đau đớn đó cô nhớ lại vẫn thấy sợ, đừng nói là lại thêm một lần nữa. Hơn nữa, sinh thêm một đứa bé cho Thi Vinh mà nói, ràng buộc giữa bọn họ càng thêm sâu, đó là điều Mạnh Nịnh không hề mong muốn.
Cô mang theo suy nghĩ này mà tắm xong, thay quần áo xuống tầng ăn sáng, Quả Quả được ba Mạnh đưa ra ngoài chơi, chỉ có Thi Vinh đang chờ cô bên bàn cơm.