Mạnh Nịnh cảm thấy chứng bệnh hay nhớ về trước kia của mình càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đầu, nếu như không gặp nhiều người khiến mình phiền lòng như vậy, cô đã sớm phủ bụi những ký ức ấy trong trí nhớ rồi. Bây giờ thì tốt rồi, trên căn bản là vừa mở mắt ra, sự việc lắc lư qua lạu trước mắt cô không ngừng, giống như là vừa mới xảy ra thôi, cô lại nằm mơ thấy cảnh tượng Thi Vinh xuất ngũ trở về. Cảm giác đứng ở cửa trường học liếc mắt thấy Thi Vinh ngày đó, Mạnh Nịnh sợ đến khó quên.
Anh cao lớn anh tuấn như vậy, cho dù đứng ở trong đám đông chen chúc nhau, vẫn có thể thấy được. Được anh tôn lên, những sinh viên tuổi trẻ tinh thần phấn chấn non nớt như con gà con mới vừa nở ra.
Rất nhiều ngày liên tiếp cảm xúc củad.d.l.q.d Mạnh Nịnh cũng không thể tốt lên được, nhất là buổi chiều khi tài xế chở cô đi đón Quả Quả, lại thấy Đinh phu nhân đang nói chuyện cùng Quả Quả!
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Nịnh là: Bà ta lại có mục đích gì?
Cô chạy nhanh tới, bế Quả Quả lên, đề phòng mà nhìn Đinh phu nhân chằm chằm, cảm thấy làm sao người này lại không biết phải trái như thế, cô đã nói từ trước, từ lâu đã không còn tình mẹ con với bà ta nữa, từ đêm mưa mười mấy năm trước kia, tình cảm mẹ con giữa hai người đã không còn, bây giờ người đàn bà này vờ vĩnh đi tới trước mặt cô, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nhưng Mạnh Nịnh chưa vội nói với Đinh phu nhân, mà cúi đầu hỏi Quả Quả trước: "Không phải ma ma đã nói với con là không thể người nói chuyện với người xa lạ sao?"
Đinh phu nhân bị ba chữ "người xa lạ" này làm tổn thưởng, sắc mặt trong nháy mắt trắng nhợt.
Cậu bé kia không hiểu, mắt to chớp chớp, thắc mắc: "Nhưng bà ấy nói bà ấy là bà ngoại của Quả Quả mà!" Giọng trẻ con trong trẻo hơi dừng một chút, lộ ra vẻ khó hiểu: "Nhưng không phải ông ngoại và bà ngoại ở chung một chỗ sao? Vì sao bà ngoại này lại không như thế? Ma ma, lúc ma ma và ba đưa con đi thăm ông ngoại, có phải bà ngoại đi vắng hay không?"
Lời nói ngây thơ của trẻ con khiến Đinh phu nhân xấu hổ không ngớt. Bà ta chỉ dám nói với giáo viên của Quả Quả rằng mình là bà ngoại của cậu bé, nhưng Quả Quả căn bản không biết bà ta, lúc đó bà ta đã cảm thấy trong lòng khó chịu, cháu ngoại đã lên lớp một rồi, nhưng bây giờ bà ta mới gặp lần đầu. Bà ta còn nợ Mạnh Nịnh rất nhiều, nhất là khi so với Đinh Linh, bà ta đối với con gái lớn quả thực chẳng có chút tình người nào. Đinh phu nhând/d/l/q/d biết mình không có mặt mũi đi cầu xin Mạnh Nịnh tha thứ, nhưng bà ta thầm mong trước khi chết có thể được nghe Mạnh Nịnh gọi một tiếng "mẹ", lại nhìn thấy cô cười với mình như khi còn bé, khi cười lộ ra lúm đồng tiền cùng với cái răng khểnh.
Mạnh Nịnh hôn lên gương mặt mũm mĩm của Quả Quả một cái, dặn dò: "Quả Quả quên rồi sao, ma ma đã nói với con, bà ngoại Quả Quả đã qua đời rồi, bà trước mặt này chỉ đùa với con thôi, bà không phải là bà ngoại con đâu."
Đinh phu nhân vừa nghe, mở miệng muốn phủ nhận, nhưng Quả Quả lại cười híp mắt vỗ tay một cái: "Vậy thì đúng rồi! Ông ngoại cũng nói rằng Quả Quả không có bà ngoại." Nói xong, cậu bé dẩu môi, oán dỗi nhìn Đinh phu nhân: "Bà ơi, ma ma nói rồi, đứa trẻ ngoan không nên nói dối! Xấu mặt lắm!"
Đinh phu nhân lúng túng không thôi. Ngón tay đặt trên xe lăn của bà ta trở nên trắng bệch, thấy Mạnh Nịnh ôm Quả Quả chuẩn bị rời đi, bà ta vội vàng nói: "Chờ đã! Lộ Lộ! Lộ Lộ chờ đã!" Đến khi Mạnh Nịnh quay đầu nhìn bà ta, bà ta cầu xin: "Lộ Lộ, mẹ biết trước kia mẹ sai rồi, mẹ chỉ là muốn nhìn con một chút, nhìn Quả Quả, biết con sống có tốt hay không..." (Nhã: Cái bà này giả bộ phiền quá!)
Mạnh Nịnh cắt lời bà ta: "Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có tiền, có nhà, lại có quyền thế, tôi rất khoẻ. Nhưng mà thoạt nhìn bà cũng chẳng được khoẻ lắm, điều trị bằng hoá chất rất khổ
đúng chứ!? Cần rất nhiều tiền sao?" Cô bỗng dưng nở nụ cười, bởi vì đang ôm con trai trong ngực nên không nói lời khắc nghiệt: "Bà xem, chính bà cũng biết, đây là vận mệnh, đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Đinh phu nhân nhất thời trắng bệch. Trong mắt bà ta nhanh chóng chứa đầy nước mắt, ô tô màu đen đỗ phía sau bà ta mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn bước ra. Vóc người ông ta rất đẹp, tóc mai đã bạc, khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được lúc còn trẻ ông ta rất tuấn tú. Lúc này ông ta bước mấy bước đến bên xe lăn Đinh phu nhân, trừng mắt nhìn Mạnh Nịnh: "Đây chính là thái độ nói chuyện với mẹ cô của cô sao?!"
Tuy là Mạnh Nịnh chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng chẳng cần đoán cũng biết đây chính là "tình yêu đích thực" của Đinh phu nhân. Nói tới nói lui, số Đinh phu nhân cũng thật may, tình yêu đích thực này còn thật lòng với bà ta, bằng không sao lại thế cưới một người đàn bà không có gia thế gì như bà ta, còn nuông chiều bà ta nhiều năm như vậy? "Ngứa mắt, cho nên không nói với tôi không được à?" Mạnh Nịnh cười nhạt. "Thì ra tình yêu đích thực của bà là như thế này, ngược lại tôi lại được mở mang tầm mắt, không biết lúc nào Đinh phu nhân mang chồng bà về thành phố Dung một chuyến đây? Quê hương có thể có rất nhiều người muốn biết tin tức của bà đấy."
"Mạnh Nịnh!" Người đàn ông khẽ quát. "Dù nói thế nào, ngay cả bà ấy sai ra sao, bà ấy cũng là mẹ cô!"
"Ông là cái gì mà khoa tay múa chân trước mặt tôi?" Mạnh Nịnh nói châm chọc. "Trước đây Đinh phu nhân cùng ông, hẳn là không nói cho ông biết bà ta còn chưa ly hôn, ở quê nhà còn có chồng và con gái bốn tuổi chứ gì? Nói cho cùng, ông chỉ là tiểu tam thôi, đầu năm nay tiểu tam ban ngày ban mặt như thế không ít đâu, nhưng tiểu tam lớn lối như vậy, tôi đây là lần đầu nhìn thấy. Số tuổi của ông cũng chỉ hơn con chó thôi sao? Chuyện tôi và bà ta, liên quan gì đến ông?"
Nếu như không phải đang ôm Quả Quả, Mạnh Nịnh có thể nói lời khó nghe hơn.
Cô lạnh lùng nhìn Đinh phu nhân, một tay che tai Quả Quả lại: "Vẫn câu nói cũ của tôi, bà có được hết thảy bà mong muốn, chồng có tiền, con gái xinh đẹp, cuộc sống phu nhân tao nhã... Triết học cũng không liên quan đến tôi, bà bị bệnh gì, cũng không liên quan gì đến tôi. Nếu bà muốn ở đây d,d,l,q,dđể cầu xin một phần yên lòng, coi như bà có chết đi cũng không thể nào đâu."
Nói xong, cô ôm Quả Quả muốn đi. Người đàn ông kia lại tiến lên mấy bước ngăn cô lại, lạnh giọng ra lệnh: "Xin lỗi bà ấy."
Từ khi gả cho Thi Vinh, rất nhiều năm rồi không người nào dám nói chuyện với Mạnh Nịnh như thế, ngược lại cũng thấy mới mẻ, thấy cô dường như có phiền phực, tài xế Tiểu Chu đi tới bên này. Có thể nói như vậy, ngoại trừ Thi Vinh, Mạnh Nịnh chẳng sợ ai nữa. Từ rất lâu trước đây cô đã hiểu, khi người ta bắt nạt mình mà mình không đấu tranh, như thế đối phương sẽ không dừng tay, bọn họ chỉ biết được đằng chân lân đằng đầu, cảm thấy đòi lấy không đủ. "Muốn tôi xin lỗi bà ta, ông cũng phải hỏi bà ta trước đã, bà ta có xứng không."
Đinh phu nhân rớt nước mắt, bà ta gọi tên chồng. "Hoài Chí, đừng doạ Lộ Lộ... Là lỗi của em, là em có lỗi với nó..." Nói xong, nước mắt liền rơi như mưa.
Cho dù bà ta đã hơn năm mươi tuổi, cho dù bởi vì vô số lần trị bệnh bằng hoá chất mà bà ta mất đi vẻ đẹp lúc trẻ, nhưng Đinh phu nhân vẫn điềm đạm đáng yêu như vậy, nhìn dáng vẻ của bà ta, Mạnh Nịnh dường như đã hiểu, vì sao cho tới nay bà vẫn nhớ mãi không quên bà ta rồi.