Cứ như vậy, Mạnh Nịnh ôm một bụng thấp thỏm không yên mà qua nửa buổi chiều, buổi tối trường học đột nhiên mất điện, học sinh ngoại trú không phải tới lớp tự học buổi tối, lúc này tất cả học sinh đều hoan hô, những vẫn có không ít phòng học thắp nến. Thời thanh xuân trong sáng là vậy, dù chỉ là mất điện một lúc cũng có thể vui mừng như có được toàn bộ thế giới.
Mạnh Nịnh không phải học sinh nội trú, cho nên có thể về nhà. Cô chậm chạp thu xếp đồ đạc, Thi Vinh trông chừng cô rất chặt, nên cô không có cơ hội đi mua thuốc tránh thai, chẳng lẽ mang thai, thì phải sinh ra thật sao? Vừa tính đến khả năng đó, Mạnh Nịnh liền không rét mà run. Cô hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn không muốn sinh con cho tên bệnh thần kinh biến thái lại đáng sợ kia đâu!
Cô không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, người tốt thì không thấy, trái lại, Thi Vinh bệnh thần kinh như vậy lại quấn quýt cô không tha.
Đang lúc xuất thần, thì Cố Phượng Ngọc ngồi cùng bàn, là bạn tốt bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên khẽ đẩy cô một cái: "Ôi ôi, chồng cậu đến đón cậu kìa!"
Nghe vậy, mặt Mạnh Nịnh đỏ lên, sau đó trắng bệch, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng, cầm lấy cặp sách, chào tạm biệt Cố Phượng Ngọc rồi đi ra d.d.l.q.dngoài. Gia cảnh của Cố Phượng Ngọc rất giàu có, cứ đến thời điểm này ba cô ta đều đến đón, mà Mạnh Nịnh và Hàn Ngộ Chi chỉ có thể cưỡi xe đạp mà về. Mỗi chiều tối sau khi tan lớp tự học buổi tối, Hàn Ngộ Chi đều sẽ tới cửa sau lớp Mạnh Nịnh mà chờ cô. Hai người thì một học văn, một học lý, cho nên không cùng lớp. Từ lớp một cho đến lớp mười một phân ban, trước đây, bọn họ vẫn luôn cùng lớp, ngồi cùng bàn.
Hàn Ngộ Chi là một nam sinh cực kỳ hoà nhã. Anh đối với ai cũng vô cùng tốt, có thể giúp đỡ thì quyết không chối từ, nhưng ai nấy cũng thấy được, anh đối với Mạnh Nịnh lại không giống người khác. Khi anh thấy Mạnh Nịnh, luôn luôn cười vui vẻ, chân thành hơn so với bình thường, chỉ cần là Mạnh Nịnh muốn, anh sẽ nghĩ hết mọi cách để lấy được... Thật sự là khiến người ta phải đố kỵ. Tuy từ nhỏ Mạnh Nịnh không có mẹ, nhưng cô có một người ba tốt, lại có một trúc mã quyết một lòng, làm sao có thể không khiến người ta ước ao, đố kỵ cho được?
Cố Phượng Ngọc là một người trong số đó. Cô ta thấy Hàn Ngộ Chi, mỗi lần đều như thế này, chỉ cần Mạnh Nịnh vừa xuất hiện, đôi mắt dịu dàng kia cũng không nhìn tới ai nữa. Hàn Ngộ Chi đối với Mạnh Nịnh phải nói là cưng chiều vô hạn, cô muốn gì anh cũng theo, cô càn quấy cũng được, vô tình cũng được, Hàn Ngộ Chi vĩnh viễn đều đứng bên cô, Cố Phượng Ngọc phượng ngọc phượng ngọc cẩn thận che giấu nội tâm điên cuồng của mình, hít vào một hơi thật sâu, nói cho bản thân mình, không nên kích động, không cần phải ghen tị, hai người kia đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên với mình, nhất là Mạnh Nịnh, hai người (MN và CPN) còn hứa với nhau sau này phải tham gia hôn lễ của nhau, làm sao cô ta có thể có ý nghĩ không tốt như thế?
Nhất định là học tập nhiều quá, cho nên mệt mỏi.
Lúc này Mạnh Nịnh nhìn thấy Hàn Ngộ Chi sẽ, nhất là sau lúc trưa cô vẫn vụng trộm rời trường. Hàn Ngộ Chi nhất định vẫn không biết, bọn họ đã nhất trí rắng bình thường đi học nếu không có chuyện gì thì không thể quấy rầy đối phương. Tuy nói là chuyện hai người qua lại là bí mật công khai trong trường học, các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng vẫn phải kiêng dè, không phải sao?
Thấy trên đầu Mạnh Nịnh có tóc vểnh lên, Hàn Ngộ Chi đưa tay chỉnh lại cho cô, không nghĩ tới cả người Mạnh Nịnh nhảy dựng lên, trong nháy mắt nhảy đến chỗ cách anh ước chừng ba mét, nhìn anh đề phòng. Tay Hàn Ngộ Chi lúng túng lơ lửng giữa không trung, nhưng anh chỉ cho là cô cố ý, liền cười vẫy tay với cô: "Mau lại đây, tóc em rối kìa."
"Không sao đâu, ngắn mà." Mạnh Nịnh nhếch miệng cười, nhưng nụ cười này có chút không tự nhiên.
Hiển nhiên, Hàn Ngộ Chi cũng đã nhìn ra, trên khuôn mặt dễ nhìn của anh lộ ra vẻ lo lắng, đến gần vài bước sờ trán Mạnh Nịnh: "Có phải có chỗ không thoải mái hay không? Sắc mặt của em không tốt cho lắm, chúng ta vẫn nên mau về nhà thôi."
Trong lòng Mạnh Nịnh càng trống rỗng. Quả thực sắc mặt cô không tốt, buổi chiều người đàn ông tên Thi Vinh còn thiếu chút nữa nuốt cả người lẫn xương cốt vào bụng. Cô nhìn Hàn Ngộ Chi, mắt đột nhiên đỏ. Cảm thấy có lỗi với anh, mà lại không dám nói ra chuyện mình gặp phải, cũng không phải sợ Hàn Ngộ Chi sẽ xem thường cô, mà là biết nội tâm nam sinh trông nhã nhặn này lại rất kiên định, nếu như bị anh biết, anh d,d,l,q,dnhất định sẽ tìm Thi Vinh để liều mạng. Nếu nói vậy, thì đại học của anh phải làm sao bây giờ, nhà bọn họ nên làm gì bây giờ? Sau một lúc lâu, cô mới lúng ta lúng túng nói: "Em không sao, chúng ta về thôi."
Hàn Ngộ Chi là người vô cùng săn sóc, ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh đã sớm có thể phân biệt được khi nào Mạnh Nịnh làm nũng, khi nào là nghiêm túc. Vừa nãy anh hỏi vấn đề này, cô là thật không muốn nói. Nghĩ vậy, Hàn Ngộ Chi không khỏi có chút chua xót trong lòng, chẳng lẽ anh vẫn không đủ khả năng để cô hoàn toàn tin tưởng hay sao?
Dọc theo đường đi, Mạnh Nịnh luôn im lặng ngồi sau xe đạp, hai tay ôm eo Hàn Ngộ Chi. Trên người Hàn Ngộ Chi không có mùi thuốc lá nhàn nhạt như Thi Vinh, mà là mùi hương xà phòng cực kỳ nhạt cùng mùi thơm hoa cỏ ánh mặt trời, Mạnh Nịnh ngồi một lúc, đột nhiên hỏi: "Anh muốn thi trường kia à?"
Hàn Ngộ Chi vừa đạp xe vừa trả lời: "Ừm... Vẫn nên gần nha chút, như thế, nếu muốn về nhà thăm chú Mạnh cũng tiện, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải cùng với em."
Mạnh Nịnh nở nụ cười: "Đều đã lớn rồi, sao anh vẫn còn bám người như thế này
chứ?" Cô lại nghĩ tới trước đây, cảnh ba vừa mang anh về nhà. Rõ ràng hơn cô một tuổi, mà khi đó vẻ mặt của anh giống như là một con thú con bị kinh hãi, chớp chớp đôi mắt ngập nước mà nhìn cô. Lúc ấy đầu Mạnh Nịnh nóng lên, đi tới bắt lấy tay Hàn Ngộ Chi, nói: "Anh yên tâm, sau này em sẽ đối xử với anh thật tốt!"
Đâu nào nghĩ đến, đây lại là cái tên giả heo ăn thịt hổ già, ngoài miệng nói muốn cô chăm sóc, kỳ thật sau cùng lại ăn cô sạch sành sanh. Mạnh Nịnh ôm eo, Hàn Ngộ Chi, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, cô tuyệt đối sẽ không ở cùng với người đàn ông tên Thi Vinh kia, đời này nam sinh cô thích nhất là Hàn Ngộ Chi, về sau cũng vẫn là anh, cho nên cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp mới được.
Mạnh Nịnh nghĩ thông, nhưng cô không biết nên nói như thế nào. Mà còn bất kể ra sao cũng không thể để cho ba biết được chuyện này, không ai hiểu tính tình ba hơn cô, nếu như ông biết con gái mình xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là ông cũng sẽ đi tìm Thi Vinh liều mạng: "Ngộ Chi, em có chuyện muốn nói với anh, nhưng em lại sợ anh sẽ tức giận."
"Sẽ không." Hàn Ngộ Chi đạp xe, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Em biết anh sẽ không tức giận với em mà."
Mạnh Nịnh không nói nữa, đến khi về nhà rồi, ăn cơm tối, lấp đầy dạ dày một chút, cô thấy Hàn Ngộ Chi không có ý muốn hỏi gì cả, lại hỏi: "Bây giờ anh không muốn biết sao?"
"Em muốn nói cho anh biết thì sẽ nói cho anh biết, anh không muốn ép em." Hàn Ngộ Chi sờ mặt cô, thấy cô chọn cà rốt bỏ sang một bên, thì gắp lại cho cô, nói: "Cà rốt rất bổ dưỡng, không thể kiêng."
Mạnh Nịnh lắc đầu, Hàn Ngộ Chi cực kỳ kiên trì nhìn nhau vài giây với cô, sau cùng cũng thua, đành nhận mệnh gắp lại cà rốt vào bát mình, sau đó khẽ nhéo mũi Mạnh Nịnh: "Em đó, nhõng nhẽo như vậy, sau này ai mà cưới em cũng phải bị giày vò."
Mạnh Nịnh bĩu môi: "Dù sao cũng không để anh bị giày vò đâu!"
"Vậy em muốn để ai chịu giày vò hả?" Vẻ mặt Hàn Ngộ Chi thay đổi, anh dùng ánh mắt lên án người phụ tình mà nhìn Mạnh Nịnh chằm chằm, nhìn đến nỗi toàn thân cô nổi ra gà. Nếu chuyện cứ qua như thế thì cũng không có gì là không tốt, cô có thể giả bộ như không có gì xảy ra, nhưng Thi Vinh sẽ dễ dàng buông tha cô như vậy sao?
Hai người lại nói đùa vài câu, Hàn Ngộ Chi thấy Mạnh Nịnh không hăng hái cho lắm, liền muốn để cô đi ngủ. Mạnh Nịnh ngoan ngoãn trở về phòng, nghĩ trước nghĩ sau, thuốc tránh thai này không thể không uống được, lần trước kì nghỉ lễ đến, không mang thai, thật đúng là trong cái rủi còn có cái may, nhưng vận may sẽ theo cô vĩnh viễn sao? Nhỡ bây giờ mang thai rồi... Mạnh Nịnh nghĩ đến mấy tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đau khổ mà mình lén đọc kia, đột nhiên rùng mình một cái. Cô yên lặng đợi trong phòng một lúc, đợi cho bên ngoài không còn tiếng gì nữa, lúc này mới thay quần áo lặng lẽ chạy ra ngoài.
Mà khi cô mua được thuốc trở về, lại phát hiện Hàn Ngộ Chi ở trong phòng cô chờ đợt, lúc này nhìn thấy cô, trên mặt lo lắng không thôi: "Em đi đâu thế? Sao không nói cho anh biết một tiếng? Vừa rồi anh tới gõ cửa em vẫn không trả lời, cho nên anh mới đi tìm chìa khoá dự phòng..." Còn chưa dứt lời, thấy túi ni lông trên tay Mạnh Nịnh, lập tức sửng sốt. "Em bị bệnh? Sao lại tự đi mua thuốc, anh đi không được à? Mau nghỉ ngơi tiếp đi."
Mạnh Nịnh không chú ý, túi thuốc trên tay đã bị Hàn Ngộ Chi lấy đi, anh còn nghĩ là thuốc cảm hay tiêu viêm gì đó, mà khi anh lấy một lọ nhỏ ra, liền sợ ngây người.
Mạnh Nịnh không dám nhìn anh, liền đoạt lại.
Hàn Ngộ Chi há hốc mồm, một hồi lâu mới gọi một tiếng Lộ Lộ. Mạnh Nịnh nghe thấy, nước mắt tuôn trào, Hàn Ngộ Chi không thể nhìn cô khóc được, thương tiếc muốn chết, vội ôm vào lòng trong lòng an ủi, cũng chưa hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Kỳ thật tối đó cô không về nhà, Hàn Ngộ Chi cũng có thể đoán được. Ngày hôm sau Mạnh Nịnh trở về biểu hiện như thường, điều này mới khiến sự băn khoăn này của anh mới từ từ tan biến, nhưng không nghĩ tới rằng, quả nhiên là thật.
"Là ai?" Anh dẫn dắt từng bước mà hỏi, nhưng nắm đấm của anh đã siết chặt, nếu người vũ nhục Mạnh Nịnh kia ở trước mặt anh, Hàn Ngộ Chi sẽ không chút do dự nào mà cầm dao đâm người đó đến chết.
Mạnh Nịnh lắc đầu: "Em cũng không biết hắn." Nói xong, cô dè dặt ngẩng đầu: "Ngộ Chi, có phải anh cảm thấy em, em..."
"Không." Hàn Ngộ Chi không hề nghĩ ngợi mà cứ thế trả lời. Anh khẽ mỉm cười, cực kỳ dịu dàng, dịu dàng để cho Mạnh Nịnh có chỗ dựa vào. Nhưng ở góc cô không nhìn thấy, trong mắt anh có sựd/d/l/q/d đau lòng. Nhưng mà loại đau lòng này Hàn Ngộ Chi không muốn để Mạnh Nịnh nhìn ra, bởi sẽ khiến cô căng thẳng và xấu hổ, không phải là điều anh muốn.
Không phải lỗi của Mạnh Nịnh.
Làm sao có thể trách Mạnh Nịnh được? Có muốn trách, thì cũng phải trách anh không bảo vệ cô cho tốt, mới khiến cho người khác có cơ hội lợi dụng. Nhưng dù có ra sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện như vậy, Hàn Ngộ Chi liền cảm thấy tim mình như bị dao cắt.