Mạnh Nịnh nghe xong, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời. Thi Vinh thấy cô như thế, hỏi: "Lại mềm lòng rồi hả?"
Mạnh Nịnh lắc đầu. Sao cô mềm lòng cho được, lòng cô còn cứng rắn hơn bất kì ai. "Em chỉ cảm thấy... Anh không cần phải làm như vậy."
Thi Vinh kéo cô ngồi vào trên đùi anh, cầm tay nhỏ của cô đưa lên môi hôn: "Anh cũng không cố ý làm, nếu như đứa con gái kia không có suy nghĩ đó, thì anh có lột sạch cô ta đưa lên giường của Đinh Hoài Chí cũng chẳng ích gì." Chuyện một người nguyện đánh, một người nguyện chịu như thế này, ai quản được? Cũng không phải anh ép đứa con gái kia dán lên người Đinh Hoài Chí, chính cô ta bằng lòng, ai quản chứ?
"Vậy bây giờ Đinh Linh đã biết rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đối với lời nói của Thi Vinh, Mạnh Nịnh tin tưởng, người đàn ông ngạo mạn này vốn khinh thường việc nói dối, nhất là với cô. Anh làm chuyện tốt gì, chuyện xấu gì, cũng chưa bao giờ giấu diếm trước mặt cô. Chỉ cần cô hỏi đến, Thi Vinh đều nói thật.
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Thi Vinh cảm thấy buồn cười. "Đứa con gái tên Đinh Linh kia, chỉ nghĩ cách cướp anh đi khỏi bên cạnh em, cô ta chẳng quan tâm đến điều gì khác đâu." Lộ Lộ ngốc của anh, còn tưởng rằng Đinh Linh sẽ vì căn bệnh của mẹ mà chán nản sao? Đó là không d"d"l"q"dthể nào. Người ích kỷ như vậy... "Trừ khi chuyện Đinh Hoài Chí trật đường ray... bại lộ, nếu không nhất định Đinh Linh sẽ không nói ra một chữ."
Bây giờ Mạnh Nịnh có cảm giác nhà họ Đinh là một gia đình cực kì kì lạ. Toàn bộ người trong gia đình này, ba không ra ba, mẹ không ra mẹ, đều chẳng ra gì.
Cô cựa quậy trên đùi Thi Vinh, mơ hồ cảm thấy được có thứ gì đó chảy ra từ trong cơ thể, lúc này mới nhớ tới hai người vừa thân mật xong, hình như cô còn chưa tắm rửa. Thứ vừa mới chảy ra đó... Gần đây Mạnh Nịnh đều có một loại cảm giác, dường như Thi Vinh có vẻ muốn cô sinh con nữa, nhưng cô không dám khẳng định. Bây giờ mỗi lần làm xong anh cũng không chịu rút ra, dù có rút ra, cũng không cho cô đi tắm ngay, trước và sau kì nghỉ lễ vẫn vô cùng nguy hiểm... Mạnh Nịnh không thể tin được, nếu mình mang thai một lần nữa sẽ là tình cảnh như thế nào.
Khi mang thai Quả Quả, tuổi cô không lớn, lại không có mẹ từ nhỏ, không biết gì cả, sợ hãi muốn chết, cho dù Thi Vinh có ngàn y trăm thuận với cô, cô cũng chẳng vui vẻ gì. Có thể nuôi Quả Quả lớn như vậy, thực có thể nói là đã vượt qua giới hạn của Mạnh Nịnh rồi, từ đầu đến cuối cô không nghĩ tới lại có một đứa con.
Nhưng việc cô vụng trộm tránh thai cũng không để cho Thi Vinh biết, đến khi sự việc bại lộ, anh nhất định sẽ nổi giận.
Dáng vẻ tức giận thực sự của Thi Vinh, thấy một lần là đủ rồi, cô thực không d;d;l;q;dmuốn thấy lần thứ hai. Một khi anh điên lên sẽ không quan tâm gì hết, đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì nguy rồi. Nghĩ tới đây, cô có chút căng thẳng mà liếm môi khô, Thi Vinh thấy cô liếm môi, bèn lấy chén trà trên bàn đưa đến bên môi cô. Mạnh Nịnh liền giữ tay Thi Vinh mà uống vài ngụm, mới thật cẩn thận hỏi dò: "Anh... Có phải lại muốn một đứa con nữa?"
Thi Vinh cực kỳ tự nhiên mà trả lời: "Chúng ta đều là con một, có thể sinh hai con." Ngay cả không phải con một, anh muốn sinh cũng có thể sinh như thường.
Mạnh Nịnh sửng sốt, sau một lúc lâu, mới có dũng khí để biểu đạt ý nghĩ của mình: "Nhưng mà... Em không muốn có một đứa nữa, chẳng lẽ có Quả Quả còn chưa đủ sao?"
Mặt Thi Vinh liền lạnh đi, cho dù anh che dấu cực kỳ tốt, nhưng Mạnh Nịnh vẫn thấy ý lạnh trong đáy mắt anh: "Vì sao? Em không muốn sinh con của anh?"
Mạnh Nịnh nói: "Nếu như không muốn sinh, thì Quả Quả là cái gì?"
"Cho anh một lý do không sinh."
"Em cũng sắp 30 rồi... Coi như sản phụ lớn tuổi đi?" Mạnh Nịnh có phần khổ não, nhưng càng sợ hãi hơn. "Hơn nữa, đau lắm."
Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ sự đau đớn khi sinh Quả Quả. Cô sinh thường mất khoảng bảy tiếng, mới có thể sinh ra được Quả Quả nặng 9 cân (4.5 kg). Bản thân Mạnh Nịnh có khung xương nhỏ, khi sinh có thể nói là nếm đủ đắng cay, may mà bình thường được điều dưỡng tốt, mà cô cũng cực kỳ cố gắng thay đổi tâm trạng của bản thân, hi vọng mình có thể mau vui vẻ trở lại, để tránh sinh ra đứa con từ nhỏ đã có khuôn mặt như quả mướp đắng.
Ở phòng sinh mười tiếng đồng hồ, thật đúng là thời gian khó khăn nhất cuộc đời này của Mạnh Nịnh. Nhưng khi sinh con ra rồi, cô lại có một loại cảm giác vô cùng tự hào. Quả Quả cũng không phụ sự chờ đợi của Mạnh Nịnh, từ nhỏ đã có bộ dạng đáng yêu, dung mạo lại thừa hưởng tất cả ưu điểm của Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh, tính tình cũng ngoan ngoãn hồn nhiên, đầu óc lại càng thông minh lanh lợi.
Có thể nói đó là một đứa bé hoàn mỹ. Nhưng trong lòng Mạnh Nịnh vẫn mười phần không cam tâm. Cô rất yêu Quả Quả, bởi vì đây là đứa con sinh ra từ bụng cô, là huyết mạch do cô truyền thừa. Nhưng cùng lúc, trong tình cảm của cô với Quả Quả lại có mâu thuẫn.
Thi Vinh.
Lúc ấy mang thai, là bởi Thi Vinh quyết định, vốn không trưng cầu ý kiến của Mạnh Nịnh. Bởi vì anh cảm thấy cô có thể thụ thai, có thể sinh hạ người thừa kế cho anh, lại để cho cô mang thai mà không làm biện pháp bảo vệ nữa. Mạnh Nịnh vụng trộm tránh thai, sau khi bị anh phát hiện, thảm trạng mấy ngày không thể xuống giường đến bây giờ Mạnh Nịnh vẫn còn nhớ như in.
Mang thai mười tháng, mỗi ngày đều là một sự hành hạ. Thân hình trở nên béo phì, chân cũng thường xuyên bị chuột rút không lí do, cái gì cũng không ăn vào, thấy thức ăn mặn liền nôn ra nước chua, đôi khi ngay cả hương vị cũng không nhận biết được, khi bảy tháng,
cúi đầu cũng không thấy chân của mình nữa.
Mạnh Nịnh vẫn nhớ, vốn tưởng rằng sinh Quả Quả xong là được rồi, nhưng hiện giờ Thi Vinh lại nói với cô, muốn cô sinh thêm một đứa sao?
Thi Vinh cũng là gần đây mới quyết định lại có thêm một đứa con. Khi Mạnh Nịnh sinh Quả Quả, anh ở bên, đương nhiên biết lúc ấy cô đau đến bất tỉnh, nhưng nghĩ đến con chưa sinh ra, lại cắn răng chịu đựng không ngất. Có lẽ Mạnh Nịnh không có tình cảm gì với anh, nhưng đối với Quả Quả lại xuất phát từ nội tâm. Thi Vinh điên cuồng mà đố kị với đứa bé này, cho dù nó là sự tiếp nối sinh mệnh của anh và Mạnh Nịnh.
Quả Quả sinh ra khiến không khí giương cung bạt kiếm giữa anh và Mạnh Nịnh lúc ấy dịu đi rất nhiều, rốt cục cô ở trước mặt anh không sợ hãi run rẩy nữa, cũng sẽ không lo lắng anh sẽ đánh một cái tát lên người cô, hai người bắt đầu có những cuộc nói chuyện ngắn ngủi với nhau, khi nói chuyện với đối phương thì giọng điệu cũng mềm hơn rất nhiều, ngay cả buổi tối làm tình cũng ăn ý hơn trước kia.
Muốn có thêm một đứa, chẳng qua là một mình Thi Vinh bằng lòng thôi. Anh ôm Mạnh Nịnh, hôn lên vành tai mềm mại của cô, nói: "Một mình Quả Quả rất cô đơn, chúng ta sinh thêm một đứa chơi cùng nó có được không?"
Mạnh Nịnh nói: "Nếu cảm thấy Quả Quả cô đơn, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa bé mà, không phải cũng thế sao?"
Thi Vinh mới không muốn ấy, con của anh mà anh đã ghét bỏ không thôi, cảm thấy nó cướp đoạt Mạnh Nịnh với anh, lại bảo anh đi nhận nuôi một đứa bé không phải máu mủ nhà họ Thi sao? Không thể nào, anh không thể có tình thương yêu như thế, cũng không thể để xuất hiện bất kì khả năng Mạnh Nịnh bị cướp đi nào xuất hiện trong sinh mệnh của anh. Anh không dễ mới có thế cưới được người này, rất không dễ để cô sinh con trai cho mình, rất không dễ mới đến gần cô từng chút một như thế, cho nên quyết không cho phép có bất kể khả năng xảy ra phiền phức xuất hiện. "Anh chỉ muốn em sinh."
Nói xong, bàn tay lớn vẫn nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của Mạnh Nịnh. "Nếu như sợ lâu, hay là thụ tinh đi?"
Mạnh Nịnh đẩy đẩy anh, anh bất động.
Thi Vinh còn nói: "Quả Quả cũng sẽ muốn một em trai hoặc em gái." Sau đó mặt dày vô sỉ mà nói. "Anh cũng muốn uống sữa nữa."
Mạnh Nịnh đỏ mặt, muốn nhảy xuống từ đùi anh, Thi Vinh không chịu, ôm cô hôn. Kỹ thuật hôn của Thi Vinh rất tốt, rất khó để tưởng tượng người đàn ông này trước khi gặp Mạnh Nịnh vẫn luôn d.d.l.q.dở trong phòng, tới khi đó cũng chưa chạm vào phụ nữ. Mà sau khi có quan hệ với Mạnh Nịnh, kỹ thuật * của anh càng ngày càng thành thạo.
Mạnh Nịnh bị anh hôn mà mềm nhũn thành một vũng nước, yếu ớt dựa vào lòng Thi Vinh. Anh ôm cô như ôm thứ anh yêu nhất đời này, môi mỏng không ngừng hôn lên làn da cô.
Hai người bên này anh anh em em, bên kia Đinh phu nhân cuối cùng đã bắt gặp Đinh Hoài Chí và Mộc Nhung Nhung.
Thực ra cũng đúng lúc, lẽ ra buổi chiều bà ta xuất viện, nhưng bà ta muốn cho chồng và con gái một bất ngờ lớn, nên một mình lặng lẽ làm thủ tục ra viện, ngay cả hộ lý cũng không cho biết, rồi vội vàng về nhà mình. Kết quả trong nhà thật sự yên tĩnh, rõ ràng đã trưa rồi, sao không có tiếng động nào? Người làm đâu? Quản gia đâu? Sao cả lái xe, người làm vườn cũng không ở đây?
Đinh phu nhân đâu biết rằng, vì để tiện gặp gỡ Mộc Nhung Nhung mà mỗi lần về nhà ở đều cho tất cả người làm nghỉ, chỉ còn hai người bọn họ. Như vậy mới có thể chơi đùa thỏa thích, muốn ở nơi nào thì ở nơi đấy, muốn chơi đùa kiểu gì thì chơi đùa kiểu ấy. Mộc Nhung Nhung cũng là người khéo léo, cô ta sử dụng thân thể trẻ trung mềm mại cùng nụ cười ngại ngùng ngọt ngào, thành công trong việc khiến Đinh Hoài Chí mê đắm đến nỗi không biết năm nay là năm nào, vì cô ta mà muốn hái sao trên trời xuống.
Buổi tối hôm nay, vì Đinh Linh đi chơi cùng bạn bè, phải đến ngày hôm sau mới có thể trở về, cho nên Đinh Hoài Chí mới ngày đầu đã vội vã đón rước tình nhân nhỏ bé vào nhà, lại cho tất cả người làm nghỉ, hai người còn chưa lên tầng đã hôn hít, cởi quần áo xuống đất.
Đinh phu nhân khiếp sợ mà nhìn quần áo rải từ phòng khách lên. Quần lót tam giác của nữ, đều là kiểu dáng đường viền đăng-ten, cả áo ngực cũng không nhỏ, âu phục, cà vạt, áo sơmi của nam cũng rơi đầy đất, người khác không nhìn ra, chẳng lẽ Đinh phu nhân cũng không nhìn ra sao? Cà vạt kia rõ ràng là quà bà ta mua tặng chồng mà!
Quà tặng vốn ẩn chứa hạnh phúc cùng tình cảm, giờ phút này lại bị ném xuống đất không chút quý trọng nào, phía trên còn có thể thấy được dấu chân rõ ràng! Đáy lòng Đinh phu nhân có một dự cảm chẳng lành, nhưng bà ta không tin, bà ta cảm giác mọi chuyện không chỉ như vậy, nhất định là bà ta lầm rồi, hoặc là bây giờ bà ta đang sống trong mơ, cứ đợi thế này đến kia thức dậy là được rồi.
Ném loạn khắp nơi mãi cho đến cửa phòng - chính là căn phòng mà hai vợ chồng bà ta ở. Cũng chính ở trên cái giường trong căn phòng đó, bà ta từ một người phụ nữ bình thường biến thành quý phu nhân ngồi tít trên cao, từ nay về sau cùng một chỗ với Đinh Hoài Chí, chưa từng rời xa.
Vậy, là ai đã đoạt đi mọi thứ thuộc về bà ta?!