Giống như là bây giờ... Mạnh Nịnh xấu hổ muốn chết, bởi vì có cả một đám người đứng trước bàn làm việc, nhưng cô lại ngồi trên đùi Thi Vinh, đáng giận nhất là, anh còn không ngừng vuốt ve hai tay nhỏ bé của cô. So với tay của Mạnh Nịnh, tay Thi Vinh thô ráp hơn nhiều, vết chai phía trên đó tiếp xúc với làn da mềm mại của cô, có cảm giác tê dại nói không nên lời.
Trong lòng Mạnh Nịnh đau khổ, trong lòng đám người đứng ở trước bàn làm việc kia cũng không chịu nổi. Thấy vẻ này của ông chủ lớn, bọn họ nên biểu hiện như thường, hay là nên nịnh nọt đây? Quan trọng nhất là, bọn họ không nhìn ra được biểu cảm lúc này của đổng sự trưởng là vui vẻ hay tức giận! Rõ ràng là dự án này có một vấn đề bọn họ không giải quyết được đành phải lên tầng cao nhất xin chỉ thị...
Mặt Thi Vinh không chút thay đổi, anh bất giác vuốt ve tay Mạnh Nịnh, môi mím lại thành một đường thẳng, sau đó lạnh nhạt nhìn đám người vô dụng trước mặt. Đúng vậy, trong mắt anh, những tinh anh trong tinh anh này, chẳng qua chỉ là một đám ăn hại. Ngay cả một việc nhỏ như thế cũng cần anh phải quyết định, không phải đồ bỏ đi thì là gì nữa?
Chính là bởi vì đồ vô dụng như thế này quá nhiều, anh mới luôn luôn không có thời gian cùng với Lộ Lộ của anh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thi Vinh có chút không vui. Nếu không phải Mạnh Nịnh đang ở trong lòng anh, anh nhất định nổi cáu ngay lập tức. Mà trong việc thăm dò cảm xúc của Thi Vinh, chẳng ai phát hiện nhanh như Mạnh Nịnh. Dường như d;d;l;q;dlà cùng khoảnh khắc, Mạnh Nịnh liền cảm giác Thi Vinh không vui, nhưng cô không biết vì sao. Cũng may là cô không biết, nếu không nhất định sẽ cảm thấy xui xẻo, sao chuyện gì cũng liên quan tới cô vậy? Vì thế, thừa dịp người ta không chú ý, Mạnh Nịnh lặng lẽ nhéo lòng bàn tay Thi Vinh một cái.
Thi Vinh vừa cúi đầu đã thấy Mạnh Nịnh chớp chớp đôi mắt ngập nước đối mặt với anh, cả trái tim lập tức mềm đi, chỉ cảm thấy, nếu Mạnh Nịnh luôn nhìn anh như vậy, dù muốn mạng của anh, anh cũng cam lòng. Lập tức tâm trạng tự nhiên tốt lên hẳn, giải quyết xong công việc xong, đuổi bọn nhân viên đi, anh liền cúi đầu định hôn Mạnh Nịnh.
Mạnh Nịnh bị dọa sợ, mấy ngày nay bọn họ ban ngày tuyên dâm cũng quá đủ rồi, khi nào thì mới có thể ngừng đây? "Không không không... Không muốn nữa đâu."
"..." Nói một cách công bằng, Thi Vinh quả thực không muốn gì đó, nhưng mà cảm giác đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh khiến người ta yêu vô cùng, không nhịn được mà muốn thân mật với cô thôi. "Lộ Lộ?"
"Ừm?"
"Chọn một khoảng thời gian, chúng ta đi tắm suối nước nóng có được hay không?"
Anh hiếm khi dùng giọng điệu thương lượng này để nói chuyện với cô, Mạnh Nịnh được hỏi mà sửng sốt một lúc, tắm suối nước nóng... Cô rất thích, nhưng mà, nếu như đi, chuyện phải lo cũng rất nhiều. Ví dụ như ngày nghỉ của cô, còn cả Quả Quả bị để lại nhà lớn... Cô có thể xin phép, nhưng Quả Quả không thể không đi học đâu nhỉ?
Nào biết đâu rằng Thi Vinh vốn không muốn mang con trai đi theo chứ? "Chỉ hai chúng ta."
Mạnh Nịnh lưỡng lự, nói: "Hay là thôi vậy... Đi đâu thế?"
"Thành phố D."
Thành phố D, cách thủ đô rất xa, đi máy bay cũng phải mất ba tiếng đồng hồ, nhưng suối nước nóng ở đây rất nổi tiếng, thành phố vùng duyên hải, có sông có núi, suối nước nóng và biển lớn cùng tồn tại là đặc trưng của thành phố D, hiện giờ thành phố D phát triển trở thành danh lam thắng cảnh, hàng năm có không ít khách du lịch. Lần trước Mạnh Nịnh đi là khi còn chưa có Quả Quả.
"Có xa quá không?"
"Không xa." Thi Vinh nói. "Vốn định đưa em đi Nhật Bản."
Mạnh Nịnh vừa nghe, lập tức gật đầu: "Vậy đi thành phố D." Trời ạ, đi Nhật Bản, nếu không mang theo Quả Quả thì cô thật đúng là khó lòng sống yên. So sánh với đi Nhật Bản, đi thành phố D cũng không phải khó chấp nhận như thế. Ít nhất còn cách thủ đô gần hơn, cô cũng có thể yên tâm hơn.
Lộ trình đã định như vậy, Thi Vinh như sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã bàn giao hết công việc, chưa ra cho mình một tuần nghỉ. Đã nhiều năm Mạnh Nịnh không xin phép như thế, thêm cả thời gian nghỉ đông thì cũng không ngắn, hai vợ chồng cứ như vậy sắp hành lí từ từ bước lên máy bay, vốn là Thi Vinh cực kỳ cường hào tỏ ý muốn đi bằng máy bay tư nhân, bị Mạnh Nịnh nghiêm khắc cự tuyệt, cuộc sống xa xỉ như vậy thật sự là sai lầm, bây giò cô cũng đã cảm thấy mình cũng bị sét đánh rồi.
Cô luôn luôn không thích cuộc sống xa hoa như vậy của nhà họ Thi, so với điều đó, cô còn thích cuộc sống bình thản hơn. Đáng tiếc, cô đã gả cho một người chồng nhất định không thể bình thường, ra khỏi cửa cũng phải mang theo vệ sĩ.
Đối với Mạnh Nịnh mà nói, cô vẫn biết lực hấp dẫn của Thi Vinh với phụ nữa. Khác với đàn ông bình thường, Thi Vinh không gần gũi với phụ nữ, bởi vì hắn luôn luôn là người bị tiếp cận - phụ nữ luôn luôn không hề sợ sự lạnh lùng mà lấy hết dũng khí đi đến, coi mặt lạnh cùng ápd"d"l"q"d suất thấp của Thi Vinh như không, nũng nịu hỏi tên của anh, hơn nữa còn hỏi anh có tiện lưu số điện thoại hay không.
Ngay cả tiếp viên hàng không cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mạnh Nịnh lại một lần nữa được mở mang đầu óc về sức hút mạnh mẽ của Thi Vinh. Đến thành phố D rồi, vào khách sạn, buổi chiều ra bờ biển, Thi Vinh chỉ mặc quần bơi tứ giác lộ ra dáng người khoẻ khoắn, cơ ngực rắn chắc, nhân ngư tuyến hoàn mỹ, còn có cơ bụng sáu múi tản ra hơi thở đàn ông mãnh liệt... Phối với khuôn mặt đẹp trai khiền người ta thở dài, phụ nữ tiếp cận anh có thể nói là tre già măng mọc, không có lúc nào yên.
Nhân ngư tuyến: Phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V
Mặc dù không phải mùa du lịch, nhưng vẫn có rất nhiều người, phụ nữ đều mặc áo tắm hoặc gợi cảm hoặc đáng yêu hoặc bảo thủ, chỉ có Mạnh Nịnh váy đi biển... Bởi vì thùng dấm chua cực lớn Thi Vinh này vốn không cho phép cô mặc áo tắm, trên thực tế, anh hận không thể che đậy cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài của cô cẩn thận.
Đây chính là đánh dấu hai lần, chính anh mặc quần bơi đi
tới đi lui, cũng không cho Mạnh Nịnh cởi váy dài. May mà Mạnh Nịnh đã sớm quen, hơn nữa... Tính cách cô cực kỳ bảo thủ, còn không dám mặc đồ ba mảnh, quan trọng nhất là, cô không biết bơi, cho nên mặc cô cũng cảm thấy rất tốt.
Cứ không ngừng có người coi như không có cô, đến dưới ô che nắng của bọn họ, dùng đủ loại lý do lôi kéo làm quen với Thi Vinh, có hỏi anh có thể giúp bôi kem chống nắng hay không, có hỏi anh có thể dạy lướt sóng hay không, còn càng thẳng thắn hơn, trực tiếp đi đến hỏi có thể làm quen hay không... Mạnh Nịnh ở một bên có thể nói là mở mang tầm mắt, cô biết chồng mình rất có sức hấp dẫn, nhưng không nghĩ tới nước mình như vậy phong tục của người dân có thể coi là giữ giới, vẫn có thể mang đến một đống ong bướm.
Cô vốn không lo lắng, bởi vì Thi Vinh sẽ không để ý tới người khác. Là hoàn toàn không để ý tới thật, mặc kệ đối phương nói gì, anh vẫn luôn tỏ ra tất cả xung quanh đều là không khí, dáng vẻ lạnh như băng, lộ ra một loại hơi thở người sống đừng lại gần, nhưng dáng người cứ khiến nhìn đã muốn đụng chạm một cái, cực kỳ mâu thuẫn.
Mạnh Nịnh cũng chỉ xem một lúc, nếu cô còn không đi tới công khai chủ quyền, sợ là Thi Vinh phải phát điên mất. Tuy là... Cô thấy việc coi anh bị người ta tiếp cận cũng rất thú vị.
Trên bờ cát không hề thiếu những cô nàng nước ngoài tóc vàng mắt xanh, một đám vóc người đẹp muốn chết, làn da đều là màu mật ong khỏe mạnh, so với da trắng như tuyết của Mạnh Nịnh, mang một vẻ đẹp khỏe khoắn rất riêng. Nhìn cơ bắp như ẩn như hiện trên cánh tay người ta, Mạnh Nịnh không ngừng hâm mộ, tuy là cô gầy, nhưng chẳng có lấy một khối cơ nào, toàn thân đều nhu nhược, giống cục gạo nếp.
Mấy cô nàng nước ngoài lại càng nhiệt tình, thấy người đàn ông xuất sắc như thế, trên cơ bản trong mắt không thấy Mạnh Nịnh ở một bên rồi. Theo các cô, nếu hai người này là quan hệ yêu đương, thì có cô gái nào lại có thể bình tĩnh mà nhìn bạn trai mình bị những cô gái khác vây quanh như vậy chứ? Cho nên, Mạnh Nịnh bị coi như không luôn rồi.
Cho dù ngăn cách bởi đám người, Mạnh Nịnh cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp trên người Thi Vinh. Anh rất nhanh sẽ nổi bão, Mạnh Nịnh nghĩ. Vì tránh cho có người bị thương, cô vẫn nên ngoan ngoãn ra giúp đỡ vậy.
Cả đời này Thi Vinh cũng không biết bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" viết như thế nào, bởi vì anh sắp bị mấy người phụ nữ này quần quýt đến nỗi ngứa đấm rồi!
Ngũ quan anh tuấn, sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, dù là đôi mắt đen u ám hay đôi môi mỏng hơi nhếch, đều khiến phụ nữ tim đập thình thịch. Cho nên, khi một người đàn ông mười phần cao quý nói ra chữ "cút", các cô cũng không để ý. Rất nhanh, Thi Vinh nổi trận lôi đình, anh vốn thích đánh nhau, không phân biệt nam nữ, chẳng qua là vì Mạnh Nịnh, anh mới bắt đầu học cách thu lại tính tình của mình, cũng không có nghĩa là từ đấy anh cải tà quy chính!
Thấy nắm đấm sắp vung đến mắt của người phụ nữ gần anh nhất, cũng là đáng ghét nhất, có một đôi cánh tay nhỏ mềm mại quấn lấy anh. Cơn giận của Thi Vinh trong nháy mắt đã tan thành mây khói, anh cúi đầu, nhìn Mạnh Nịnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra ý lo âu, lúc này đáy lòng mới thoải mái.
Đây là cảnh tượng mà anh có nằm mơ cũng muốn thấy, bà xã của anh, đứng trước mặt anh, công khai chủ quyền với những người phụ nữ ngấp nghé anh.
Nhưng mà ̣nếu muốn Mạnh Nịnh nói vài câu ngang ngược, đó là không có khả năng, cho nên Thi Vinh gọn gàng linh hoạt mà hôn Mạnh Nịnh, một hồi dây dưa khiến người nhìn phải mặt đỏ tai nóng qua rồi, phụ nữ xung quanh bọn họ cũng đi mất ít nhiều, chỉ còn lại có hai ba người còn không chịu hết hy vọng. Nếu không phải Mạnh Nịnh vẫn giữ cánh tay anh, Thi Vinh cho rằng mình đã cầm nước khoáng bên cạnh ném qua đó rồi!
Còn chưa hết sao?! Mấy người phụ nữ này có biết xấu hổ hay không hả?!
Mạnh Nịnh không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nếu là biết, chắc chắn sẽ trả treo anh: Anh còn không biết xấu hổ hơn mấy cô ấy.
Tuy bảo là muốn đi nghỉ mát tắm suối nước nóng, nhưng Thi Vinh vốn không chịu rời Mạnh Nịnh nửa bước. Anh chỉ đi bơi, lặn một lúc rồi lại lướt sóng, cũng không rời khỏi Mạnh Nịnh nữa. Thay vì nói muốn đi nghỉ mát, kì thật, anhmuốn kéo dài thời gian hai người cùng nhau thôi. Nếu để cho Thi Vinh quyết định, anh càng mong muốn hai người ru rú trong phòng mà làm đến chết.
Buổi tối bọn họ cũng chạy theo trào lưu mới, thử bữa tối dưới ánh nến bên bờ biển một lần, nhưng mà gió hơi lớn, Mạnh Nịnh luôn lo lắng ngọn nến sẽ bị đổ làm cháy khăn trải bàn, nhưng sự thực chứng minh cô lo lắng vô cớ rồi.
Trong khách sạn có suối nước nóng, Mạnh Nịnh thế nào cũng không thích, cuối cùng vẫn bị Thi Vinh ôm đi ngâm nước. Đã lâu cô không ngâm mình, ở trong nước một lúc, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân được mở ra, thần kinh căng thẳng thả lỏng hoàn toàn. Ở trên bãi biển một ngày, tới bây giờ mới là thả lỏng thực sự.
Thi Vinh ngồi sau lưng cô, Mạnh Nịnh dựa vào ngực anh, da thịt ướt át kề sát nhau, có một cảm giác thân mật khác thường.