Ông Thi và ba Mạnh ở chung rất hợp nhau, sau lại đến khi ba Mạnh phải về thành phố Dung, ông (ông Thi) còn quanh co bày tỏ rằng mình có thể thuyên chuyển công tác của ông (ba Mạnh) đến thủ đô. Ba Mạnh cười cười, từ chối, nói mình còn có một đứa con phiêu bạt bên ngoài, trong nhà lại không có người thân khác, ngộ nhỡ đến khi con trở về, ông không ở đó, vậy thì không được rồi. Ông Thi nghe vậy cười ha ha, ông có thể không cười ha ha sao, chuyện này đến cùng ra sao, ông d.d.l.q.drất rõ, nhưng trước mặt ba Mạnh hoàn toàn không biết gì cả, ông cũng phải diễn trò theo. May mà ba Mạnh là người thật lòng, vốn không nghĩ tới bên trong còn nhiều nguyên do như vậy, ông Thi cười ha ha hai tiếng, ông liền tin.
Ngày ba Mạnh về thành phố Dung Quả Quả là người khóc nhiều nhất. Cậu nhóc kia nước mắt nước mũi đầy mặt mà ôm đùi ba Mạnh gọi ông ngoại, nói cháu không cho ông đi, cháu không cho ông đi, còn hỏi có phải ba Mạnh về thành phố Dung là vì không thích cậu hay không, khóc đến nỗi khiến người ta đau lòng. Ba Mạnh đau lòng muốn chết, hết bảo đảm lại cam đoan, nói rằng nghỉ đông và nghỉ hè nhất định sẽ đến thăm cậu bé, còn nói yêu Quả Quả nhất, lúc này mới dỗ được cậu nhóc hết khóc mỉm cười.
Từ sau khi Hàn Ngộ Chi mất tích, đã lâu ba Mạnh không được ung dung như vậy. Ông không hiểu vì sao đứa bé kia lại đi, cho dù trước khi đi có để lại thư nói rằng phải đi tìm chính mình. Nhưng ba Mạnh không tin, ông còn hiểu hơn bất kì ai rằng Ngộ Chi là một đứa bé có trách nhiệm lại chững chạc bao nhiêu, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tiễn ba Mạnh rồi, cả người Mạnh Nịnh đều thả lỏng. Đã lâu rồi cô không sống căng thẳng khẩn trương như vậy, ở trước mặt ba, cô luôn luôn tỏ ra thật cẩn thận, cố gắng thân mật với Thi Vinh hết mức, làm ra dáng vẻ vợ chồng thắm thiết, sợ bị người cha sắc sảo nhìn ra điều gì. May là ba Mạnh đi rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, cô chắc sẽ bị suy nhược thần kinh mất.
Nhưng cùng với việc ba Mạnh rời khỏi, Quả Quả cũng rời khỏi nhà cũ mà về nhà. Đối với Thi Vinh cực kỳ thủ đoạn này, thế giới hai người anh chờ mong đã lâu cứ thế mà mất đi, có thể không mất mát sao. Vốn là hai người ở thành phố D, vừa mới ngâm suối nước nóng một đêm, sáng hôm sau đã phải gấp gáp trở về, sau đó là một loạt chuyện xảy ra, cuối cùng... Ngày nghỉ kết thúc.
Mạnh Nịnh cũng trở lại trường đi làm, trong khoảng thời gian này cô xin nghỉ hơi thường xuyên, tuy là nói trong phạm vi nghỉ đông, nhưng tóm lại là không xuôi tai. Về sau cô ở trường lại thấy Đinh Linh vài lần, đối phương đã không còn khí thế như lần đầu tiên gặp mặt nữa, mà là đi lại vội vàng, cũng không biết là đang bận rộn cái gì. Dù nói như thế nào, Mạnh Nịnh cũng hi vọng Đinh Linh không đến mức đi đường vòng, cô ta có thể thoát khỏi nhà họ Đinh là tốt nhất, nếu không thể... Cũng chỉ có thể nói là định mệnh.
Mà một đôi Mộc Nhung Nhung và Đinh Hoài Chí này cũng thú vị. Dưới sự nỗ lực của Đinh Hoài Chí, rốt cục Mộc Nhung Nhung có thai vào học kì đầu của năm thứ ba đại học. Đinh Hoài Chí đối xử với cô ta như vật báu - khi người đàn ông này yêu một phụ nữ, đều coi người ta như bảo bối. Mà khi ông ta cảm thấy phiền chán, đối phương cũng không đáng giá một đồng. Lúc này Mộc Nhung Nhung đang được ông ta thích nhất, tình cảm hai người qua hai năm cũng lên men, rốt cục nghênh con một đứa bé, tu thành chính quả.
Mặc dù Đinh Hoài Chí lớn tuổi rồi, nhưng tế bào lãng mạn không ít, tổ chức hôn lễ vô cùng long trọng xa hoa. Tuy rằng Mộc Nhung Nhung mang thai, nhưng vẫn đẹp như một đóa hoa trắng nhỏ, bụng dưới hơi lộ ra nhưng không làm cô ta xấu đi, ngược lại tăng thêm vài phần ý vị đặc trưng của vợ người ta.
Đinh Linh đương nhiên cũng tham dự buổi hôn lễ này, lúc này cô ta đã hoàn toàn thất vọng về ba mình rồi. Trong bụng Mộc Nhung Nhung là con trai cũng thế, con gái cũng vậy, chẳng liên quan gì đến cô ta. Nói cái gì mà tranh giành sự yêu thương của ba... Ba sớm đã không còn yêu thương cô ta nữa rồi.
Mà sau đó, mẹ của Thẩm Trọng du lịch vòng quanh thế giới trở về. Năm đó bà là người phụ nữ mạnh mẽ có tiếng, hàng năm đều búi tóc chững chạc, nếu không phải có vóc người đẹp, Đinh Hoài Chí cũng sẽ không say rượu rồi cùng với bà. Đinh Hoài Chí nhiều năm trước, cũng là một người đẹp trai, lại có năng lực, có bản lĩnh, trong công ty có rất nhiều người thích ông ta, mẹ của Thẩm Trọng cũng là một trong số đó. Nhưng Đinh Hoài Chí không vừa ý mẹ Thẩm Trọng, ông ta thích kiểu đóa hoa nhỏ điềm đạm đáng yêu biết rơi nước mắt, không có chút hứng thú nào với phụ nữ mạnh mẽ kiên cường.
Cho nên năm đó tình một đêm qua đi, thấy mẹ Thẩm Trọng không dây dưa ông ta, Đinh d;d;l;q;dHoài Chí thở phào nhẹ nhõm, sau đó đối phương chủ động trình đơn từ chức, Đinh Hoài Chí lại càng cảm giác đối phương rất dễ nói.
Nhưng bây giờ bà trở lại, xét theo mối quan hệ với Thẩm Trọng, hai người đương nhiên phải gặp mặt một lần, bàn bạc mai sau phải làm gì.
Lần này vừa thấy mặt, Đinh Hoài Chí lâm vào kinh diễm! Tuy rằng mẹ Thẩm Trọng lớn tuổi hơn khi đó nhiều, nhưng chăm sóc tốt, lại có dáng vẻ xinh đẹp, những năm gần đây du lịch quanh thế giới lại càng phấn chấn, tóc xoăn dài, váy dài phong cách Bohemian, là kiểu mẫu của nữ thần không tuổi. Tuy rằng bà không còn trẻ tuổi, nhưng đôi mắt nhìn xa trông rộng cùng với sự hiểu biết về cuộc sống, đều là những gì Đinh Hoài Chí chưa từng thấy. Đinh phu nhân chỉ biết rơi nước mắt giả đáng thương, Mộc Nhung Nhung thì nũng nịu tỏ ra ngốc nghếch, kiểu phụ nữ như vậy tuy là có thể khiến đàn ông có ý muốn bảo vệ, nhưng khi so sánh với mẹ Thẩm Trọng, thì quá gượng gạo rồi! Không có sức sống!
Kèm theo thái độ của ông ta với mẹ Thẩm Trọng cực kì tốt, thế nên khiến mẹ Thẩm Trọng cảm thấy, Đinh Hoài Chí
có ý đồ gì.
Cuộc sống bây giờ của bà dễ chịu hơn nhiều. Tuy là năm đó mãi đến khi mang thai năm tháng mới phát hiện trong bụng mình có con của Đinh Hoài Chí, đành buộc phải sinh con ra, nhưng bà rất vui mừng vì mình có thể sinh ra đứa con trai xuất sắc lại hiếu thuận. Bây giờ mỗi ngày bà xinh đẹp đi dạo phố, hẹn hò với bạn trai, sống cuộc sống vui vẻ biết bao nhiêu!
Nhìn thấy một Đinh Hoài Chí như vậy, mẹ Thẩm Trọng đột nhiên hoài nghi ánh mắt năm đó của mình... Sao bà có thể vừa ý một người đàn ông như vậy? Rốt cục ông ta tốt ở đâu chứ? So sánh với bạn trai nước ngoài lịch sự mười phần lại tốt đẹp, Đinh Hoài Chí thấp bé như hạt bụi là tốt lắm rồi!
Cho nên đối với ánh mắt si mê của Đinh Hoài Chí, mẹ Thẩm Trọng tỏ vẻ, bà muốn ói ra.
Hai người nói chuyện hơn một giờ, về cơ bản xác định ý tứ hai bên, lúc này mới bắt tay rời đi. Trước khi rời đi, Đinh Hoài Chí nắm tay bà không chịu buông ra, ánh mắt đó ghê tởm bao nhiêu khỏi bàn.
Từ lúc Mộc Nhung Nhung mang thai, Đinh Hoài Chí liền không đụng đến cô ta nữa, mấy tháng liền khô hạn, ông ta cũng hi vọng có phụ nữ làm ấm giường! Sau khi Đinh phu nhân mất, dường như ông ta mở ra hình thức cặn bã của mình, tuy là vẫn đối tốt với Mộc Nhung Nhung, nhưng trở nên càng biết tán thưởng những phụ nữ khác bên ngoài. Mặc dù trên thân thể chỉ có một mình Mộc Nhung Nhung, trên tinh thần lại sớm đã trật đường ray rồi!
Đến khi về nhà thấy Mộc Nhung Nhung cười dịu dàng chờ đợi ông ta, Đinh Hoài Chí lại cảm thấy áy náy, người phụ nữ này vì ông ta mà sinh con dưỡng cái, vậy mà ông ta lại có thiện cảm với những phụ nữ khác... May mà Mộc Nhung Nhung phải chịu đựng nỗi khổ nôn nghén, cho nên cũng không có phát hiện Đinh Hoài Chí khác thường, nếu không thì với bản lĩnh của cô ta, nhất định có thể để cho Đinh Hoài Chí phải cắt đất đền tiền vì cô ta.
Thời gian hai năm đã đủ đến Thẩm Trọng lấy được 80% sự tin tưởng của Đinh Hoài Chí rồi. Hiện tại anh nắm không ít sản nghiệp của nhà họ Đinh trong tay, nhưng vĩnh viễn không đủ, anh muốn là lợi ích dài lâu. Kỳ thật Thẩm Trọng vốn không có ý muốn tới nhận ba, đều là tên khốn đổng sự trưởng nào đó ép, không thì chẳng ai yêu quý gì người cha như vậy! Có đôi khi Thẩm Trọng nghĩ, mình thà giống như trong phim hoạt hình vậy, bọ ngựa đực làm thức ăn cho bọ ngựa cái, còn hơn là khi lớn lên biết điều rồi, phát hiện ba ruột của mình là loại mặt hàng như thế này.
Trong hai năm, bạn nhỏ Quả Quả vinh quang trở thành học sinh lớp bốn tiểu học. Vóc dáng của cậu lớn lên rất nhiều, tính cách lại vẫn thích nghịch ngợm gây sự như trước.
Chính vì chuyện cậu gây rắc rối mọi nơi, không biết ông Thi bị tức đến ngất đi bao nhiêu lần, nhưng mà dạy mãi không sửa, ông lại cưng chiều trẻ con, đương nhiên không nỡ đánh. Nếu đây mà là con của ông... Ông đã sớm đánh rồi, nhưng đổi lại thành cháu thì không nỡ, cảm thấy cháu trai bảo bối nhà mình là thôngd,d,l,q,d minh lanh lợi. Nè, không tin thì coi đi, nhóc thối này làm chuyện xấu nhưng cho tới bây giờ không bị người ta bắt thóp đấy!
Mạnh Nịnh thăng lên phó giáo sư, cô vốn đủ bằng cấp và năng lực, chỉ thiếu lí lịch, bây giờ rốt cục cũng được rồi.
Hai năm trước rất nhiều chuyện hỗn loạn, bây giờ khoảng cách cũng đi vào quỹ đạo. Mạnh Nịnh cùng Thi Vinh vẫn là cặp vợ chồng thắm thiết người người ca ngợi, theo thời gian kết hôn tăng lên, số lần Thi Vinh nổi giận càng ngày càng ít. Mạnh Nịnh cũng càng ngày càng biết được làm sao trước khi chạm đến giới hạn của anh mà tranh thủ lợi ích lớn nhất vì mình. Thi Vinh mơ hồ cảm thấy được bây giờ Mạnh Nịnh càng ngày càng không sợ anh, thậm chí còn có thể bắt anh trong lòng bàn tay. Nhưng vừa thấy ánh mắt êm dịu, thân thể mềm mại kia của mạnh ninh, anh lại cảm thấy ý nghĩ của mình là dư thừa rồi.
Hôm nay đón Quả Quả tan học, Mạnh Nịnh mua xong đồ ăn rồi mới về đến nhà, Thi Vinh đang ngồi chờ cô ở trong phòng khách. Nhìn thấy cô về, ánh mắt sáng lên, sau đó lại ra vẻ không để ý, lên tiếng chào hỏi: "Đã về rồi sao?" Xong rồi tiếp tục làm bộ làm tịch xem tài liệu.
Nhắc tới cũng khó hiểu, từ khi Mạnh Nịnh càng ngày càng có thể đoán được lòng Thi Vinh, cô mới phát hiện, hoá ra trước kia nhiều chi tiết cô chưa từng chú ý đến. Thật giống như trước kia chỉ có cô sợ hãi bất an trước mặt Thi Vinh, nhưng hiện tại, thời gian trôi qua càng lâu, Thi Vinh ở trước mặt cô lại càng thận trọng - khụ, trừ khi trên giường. Nhưng Mạnh Nịnh thực sự có cảm giác này, đó chính là Thi Vinh cực kỳ để ý, cực kỳ để ý cô, trước mặt cô mà tỏ ra như một cậu nhóc.
Trước đây khi cô sợ anh, anh còn có thể giả bộ, bây giờ hoàn toàn không giả bộ nổi nữa, lại mềm lòng.
Mạnh Nịnh thật vui mừng, điều này cho thấy Thi Vinh cũng là người, dù anh có lợi hại hơn nữa, vẫn chỉ là người phàm mà thôi.
Đáp lại một tiếng, Mạnh Nịnh cũng không nói thêm gì, trên tay cô xách thứ gì đó rất nặng, Thi Vinh cũng đã quay đầu lại xem tài liệu rồi. Quả Quả thay dép lê, cũng giúp xách túi vào phòng bếp, Thi Vinh dùng khóe mắt nhìn sang bên này, thấy Mạnh Nịnh xách nhiều đồ như vậy, tiện tay đặt văn kiện xuống một bên, đi tới, ra vẻ không để ý mà nói: "Để anh."
Mạnh Nịnh cười đem túi giao cho anh, Thi Vinh xách đồ vào phòng bếp rồi, cũng không quay về xem tài liệu, mà dựa vào cửa phòng bếp nhìn Mạnh Nịnh bận rộn phân loại đồ đạc.