Kì nghỉ lễ của Mạnh Nịnh đã sớm qua, cô cũng có dự cảm, tối nay cô đừng hòng trốn tránh, mỗi lần trở về đại trạch, thú tính của Thi Vinh đều sẽ cao hơn bình thường rất nhiều, trên căn bản là nhiều lần giày vò cô sắp chết đến nơi. Trước đây, Mạnh Nịnh sẽ lên giường ngủ trước Thi Vinh, nhưng hậu quả là cô bị Thi Vinh làm ầm ĩ đến tỉnh ngủ, bộ quần áo trên người cũng chẳng thấy đâu, các giác quan không hoàn toàn theo sự khống chế của cô mà theo anh, cuối cùng vẫn là như ý của anh, còn cô thì bị giày vò tới mức không thể chịu nổi.
Cho nên bây giờ, Thi Vinh chưa lên giường, Mạnh Nịnh cũng không ngủ.
Lúc Thi Vinh đi ra đã nhìn thấy Mạnh Nịnh ngồi ở trên giường, đang lật một quyển sách trong tay, rèm cửa sổ sát đất không kéo lại, gió đêm thổi mái tóc dài của cô bay bay, cộng với đồ ngủ rộng thùng thình mỏng manh của cô, trong ánh đèn bàn mờ mờ, thực sự có một loại mỹ cảm không nói nên lời.
Anh cực kỳ yêu mái tóc dài của Mạnh Nịnh. Lúc vừa thấy cô, cô còn đang là một học sinh trung học năm thứ hai (lớp 11), vẫn còn để tóc ngắn chạm vai, khi ấy Thi Vinh đã cảm thấy, tóc cô bé này chắc chắn sờ rất thoải mái. Cho nên, sau khi anh bắt được cô vào trong tay, liền cưỡng bức dụ dỗ cô từ nay về sau không cho phép cắt tóc ngắn, mái tóc này nuôi nhiều năm như vậy, bây giờ đã dài đến eo, giống như thác nước, mềm mại đen nhánh, mỗi một sợi tóc đều được chăm sóc cẩn thận, cũng không uốn nhuộm gì, chỉ là mái tóc tự nhiên như vậy, khiến Thi Vinh si mê không thôi.
Một chân đặt trên mặt đất, một chân quỳ trên giường, vừa lúc tạo thành một đường cong ám muội, có thể vừa vặn ôm trọn Mạnh Nịnh trong ngực mình. Tay đang lật sách của Mạnh Nịnh bất giác ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Thi Vinh, không nói gì, chỉ là yên lặng để ngón tay của anh tuỳ ý luồn vào tóc mình, chậm rãi đi xuống chải từng sợi, một luồng điện từ trên đầu đi xuống, nhiệt độ trong phòng rất vừa nhưng Mạnh Nịnh lại nổi da gà lên. Cô run một cái, Thi Vinh là một tên đàn ông kì quái, đôi khi, trong lúc anh không có dục vọng gì, anh chỉ sờ tóc cô một lúc lâu, mỗi lúc như vậy, Mạnh Nịnh đều cảm thấy tê cả da đầu, ngón tay của anh giống như là mang theo ma lực vậy, đối với người sợ nhột như Mạnh Nịnh mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng đáng sợ.
Khuôn mặt Thi Vinh, Mạnh Nịnh đã nhìn rất nhiều năm rồi, nhưng đến tận bây giờ, ký ức sâu sắc nhất của cô, vẫn là buổi tối đó, cô mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, phát hiện có người chuyển động trên người mình, kèm theo đau đớn cùng sợ hãi, khuôn mặt anh tuấn làm người ta hít thở không thông đó liền xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“ Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.” Mạnh Nịnh nói.
“Anh nghĩ muốn em.”
Mạnh Nịnh muốn cự tuyệt, nhưng cô lại không dám. Từ khi theo Thi Vinh, cô chưa bao giờ cự tuyệt anh cầu hoan cả, mặc dù là đang trong kì nghỉ lễ, chỉ cần Thi Vinh muốn, cô phải cho, Cho nên cô phải nghe theo mà đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, sau đó nhắm mắt lại, lông mi thật dài khẽ run, chờ đợi nụ hôn sắp đến.
Thi Vinh chậm rãi cúi đầu xuống, đầu tiên là hôn lên môi Mạnh Nịnh vài cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó liền tháo dây lưng đồ ngủ của Mạnh Nịnh, sờ vào trong. Trước đây Mạnh Nịnh phòng anh rất chặt, lúc ngủ cũng bao bọc quá kín kẽ, nhưng trải qua những năm này bị Thi Vinh dạy dỗ, cô đã rất biết điều, không mặc đồ lót lúc ngủ nữa. Cho nên, Thi Vinh chỉ cần một tay đã phủ lên vật mềm mại cực hạn rồi. Đàn ông trời sinh liền có một loại bản năng hướng tới bộ phận này của phụ nữ, Thi Vinh nhéo vật đẫy đà trong tay một cái, trêu đùa: “Còn lớn hơn trước khi sinh Quả Quả, có phải hay không?”
Mạnh Nịnh lúng túng không thôi, cô bắt lấy tay Thi Vinh đặt trước ngực mình, trong mắt có ý khẩn cầu. Thi Vinh không chịu nổi nhất là dáng vẻ tội nghiệp rồi lại nhu thuận này của cô, lập tức liền kích động, động tác cũng trở nên cuồng dã
hơn nhiều, từ đầu đến cuối, Mạnh Nịnh đều không nói tiếng nào mà chịu đựng.
Cô không chịu đựng thì có thể làm được gì chứ?
Trong chuyện làm tình này, Thi Vinh giỏi nhất là giày vò, Mạnh Nịnh đã chuẩn bị tốt công tác tư tưởng ngày mai không bò dậy nổi rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi Mạnh Nịnh mở mắt ra, đã là mười một giờ rồi, tối hôm qua Thi Vinh giày vò cô sắp chết, cô vừa khóc vừa kêu không biết bao nhiêu lời cầu xin cũng không thể làm cho anh mềm lòng, cuối cùng cổ họng cũng trở nên khàn khàn.
Quả Quả thức dậy sớm, tiểu tử kia dậy cùng lúc với ông nội, hai ông cháu ăn điểm tâm xong rồi dắt chó đi dạo, lúc này lại chơi cùng nhau trong phòng rồi.
Mạnh Nịnh chống đỡ thân thể ngồi dậy, thứ gì đó Thi Vinh để lại trong thân thể cô cũng theo đó mà chảy ào ra, váy ngủ của cô nhăn nhúm không thể mặc nữa, trên người cũng lộ ra chút ý vị mờ ám, Mạnh Nịnh thở phào một cái, đi dép vào phòng tắm.
Tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, cô đang chuẩn bị mang quần áo thay ra đi giặt, không ngờ vừa lúc đó Thi Vinh mở cửa đi vào, thấy anh, Mạnh Nịnh hơi sửng sốt một chút, hôm nay Thi Vinh mặc áo sơmi màu đen cùng quần tây, không đeo caravat như thường ngày. Thấy anh ăn mặc như vậy, Mạnh Nịnh mới nhớ tới người đàn ông trước mắt này đã từng chán ghét trang phục chỉnh tề tới cỡ nào. Nơi cổ áo sơ mi của anh mở hai cúc áo, mơ hồ có thể thấy được cơ ngực rắn chắc, Mạnh Nịnh nhìn một chút, khuôn mặt có hơi hồng, vội vàng quay mặt mặt đi không dám nhìn nữa.
“Tỉnh rồi?” Thi Vinh hỏi, ôm chầm lấy cô hôn một cái. “Thu dọn một chút, chúng ta sẽ lên đường.”
“Bây giờ liền đi sao?” Mạnh Nịnh không nghĩ tới lại nhanh như vậy. “Không ở lại đại trạch thêm vài ngày sao?”
“Mấy ngày trước khi khai giảng sẽ về đây ở nữa.” Thi Vinh vừa nói vừa tháo khăn tắm trên người cô ra, chăm chú lau người cho cô, Mạnh Nịnh xấu hổ muốn chết, toàn thân cứng đờ nép trong ngực anh, tay cũng không biết đặt chỗ nào. “Vé máy bay 2 giờ 40 chiều nay.”
Thủ đô cách thành phố Dung quá xa, nếu như lái xe đi thì ít nhất phải hai ngày mới tới nơi, máy bay thì nhanh hơn nhiều.
Mạnh Nịnh “ồ” một tiếng rồi không nói tiếp nữa, Thi Vinh tự phối đồ cho cô, cô chỉ cần đưa tay nhấc chân giống như một con búp bê là được rồi. Ngay cả nội y đều là do Thi Vinh chọn cho cô mặc, mặc quần áo cho Mạnh Nịnh cũng là một trong những sở thích của Thi Vinh, trước đây khi anh mới có được cô, tựa như đứa trẻ có được con búp bê mình yêu thích, đi đâu cũng mang theo, ngoại trừ bắp đùi của anh, cô không được ngồi lên bất kì chỗ nào khác. Trừ anh ra, không cho phép cô nói chuyện với bất kì người nào. Trừ anh ra, trong mắt của cô cũng không được phép nhìn đến người khác. Trừ thức ăn anh đút cho, cái gì cô cũng không được ăn. Cuộc sống như vậy của Mạnh Nịnh đã qua lâu rồi, nhưng hiện tại thì chẳng khác gì đứa bé cả. Thi Vinh cảm thấy anh đã rất tôn trọng cô rồi, khoan hãy nói, nếu là so với trước kia, đúng là tôn trọng đến không thể tôn trọng hơn.
Lúc xuống lầu bữa trưa đúng lúc được bày trên bàn, bữa này của Mạnh Nịnh xem như là cơm trưa sớm vậy, Quả Quả thấy ma ma, cũng vui vẻ muốn chết, nhào vào trong lòng cô liền khoe cái mình tưởng là mới lạ, kể chơi gì, ăn gì cùng với ông nội, ông nội còn đáp ứng cậu điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mạnh Nịnh ôm tiểu tử tựa như hoả tiễn kia lên, thấy cậu bé cười lộ lúm đồng tiền, trong lòng cũng mềm đi.
Nếu nói trong cuộc hôn nhân với Thi Vinh có thứ gì cô trân quý nhất, thì đó chính là Quả Quả rồi.