Ninh Nhi một mình ở trung tâm mua sắm đi dạo, nhìn thấy quần áo mình thích thì liền thử, mỗi một cô gái đều nhịn không được sự hấp dẫn của quần áo đẹp, huống chi Ninh Nhi lại mong chờ ánh mắt kinh diễm của Tịnh Tề khi nhìn thấy cô mặt quần áo mới xinh đẹp.
Qua buổi trưa, Ninh Nhi còn đang mải mê mua quần áo, trong tay đã xách vài túi lớn túi nhỏ, cô quyết định lại mua một cái quần màu trắng, Tịnh Tề thường xuyên gọi cô là tiểu thiên sứ.
Mà thiên sứ nhất thì nhất định phải có y phục màu trắng.
Mãi cho đến khi chân mang giày cao gót có chút ê ẩm cô mới tìm được đồ mà mình ưng ý, cô lập tức vui vẻ đi thử.
Quần dài trắng tinh phối với đôi giày cao gót cùng với dáng người thon dài và gương mặt của cô thì thích hợp vô cùng, thắt lưng ôm cùng với vạt áo thướt tha tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô, các cô gái bán hàng đều âm thầm khen ngợi cô gái này quả thật là xinh đẹp.
“Được rồi, tôi lấy cái này, giúp tôi gói lại dùm.” Ninh Nhi nói, lại đi vào phòng để thay đồ.
Lúc đi ra, cô bán hàng đưa quần áo đã được gói lại cho Ninh Nhi, mỉm cười nói: “Tiểu thư quần áo của cô, vị tiên sinh này đã giúp cô trả tiền.”
Ninh Nhi theo hướng cô bán hàng nhìn sang, Hoàng Lượng đang đứng ở giá treo quần áo phía đối diện nhìn cô cười xấu xa: “Ở đằng xa còn tưởng là đã gặp bạnh y tiên tử, đến gần thì ra là Ninh Nhi tiểu thư.”
Ninh Nhi phút chốc thay đổi sắc mặt nói: “Xin lỗi, bộ quần áo này tôi không lấy.” Cô trừng mắt liếc Hoàng Lượng một cái, xoay người rời đi.
Không để ý đến quản lý bán hàng đang mang gương mặt khó xử, Hoàng Lượng nhận túi, đuổi theo Ninh Nhi kêu: “Này, sao cô dễ nổi nóng vậy! Ít nhất cô cũng nên trả lại tiền cho tôi chứ, cô mặc bộ đồ này thật sự là rất đẹp, cũng chỉ có chỗ này bán thôi cô không thể tìm thấy ở chỗ khác đâu!”
Ninh Nhi dừng lại, lấy trong túi rút ra mấy tờ tiền mặt, nhét vào tay Hoàng Lượng, lại đoạt lấy giấy túi trong tay hắn ôm vào trong ngực.
Hoàng Lượng bị ánh mắt cảnh giác của cô chọc cho cười, “Cô sao lại sợ tôi cướp cô từ tay Tịnh Tề chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ không cướp đoạt vợ bạn, cô có thể đi hỏi Tịnh Tề, tôi nói lời luôn giữ lời.”
“Thật không?” Ninh Nhi ngây ngốc hỏi, đột nhiên cảm thấy có chút không có ý tứ, cảm thấy mình không phải quá hẹp hòi rồi sao?
“Cô cứ về hỏi anh ta rồi sẽ biết, như vậy đi, tôi mời cô ăn cơm, chúng ta từ từ trò chuyện.” Hoàng Lượng cười nói.
Nghe thấy ăn cơm, Ninh Nhi đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, trong bụng trống rỗng, hai chiếc bánh rán trái cây đã sớm tiêu hóa một cách vô ảnh vô tung, vừa rồi lại ham lựa mua quần áo, ngay cả bữa trưa cũng đã quên ăn, hiện tại cô dường như cảm thấy nếu như không ăn một chút gì đó, có thể mình sẽ băng hà trước khi ra khỏi trung tâm mua sắm này mất.
( =)) từ bang hà là ta chém).
Hoàng lượng cười, “Đi thôi, nơi này có PizzaHut, tôi mời cô ăn pizza.”
Trong đầu cô lập tức hiện ra món Pizza hải sản thơm ngon mềm mại, nhịn không được nuốt nước bọt, lại ngang ngạnh bỏ thêm câu, “Tôi muốn ăn hải sản …”
Hoàng Lượng cười nói: “Được, lại thêm cái gì nữa? Kem thì thế nào?”
“Không cần anh quan tâm!” Ninh Nhi nói: “Dù sao tôi cũng tự trả tiền.”
“Ha ha, kiên quyết cùng tôi phân rõ giới hạn như vậy à!” Hoàng Lượng vẫ mang vẻ cười xấu xa, cũng chẳng để ý những gì cô nói.
Ninh Nhi ăn Pizza rồi lại ăn hai ly kem, lập tức cảm thấy toàn thân thư thái.
Thân thể của cô thực sự là rất khỏe mạnh, chỉ cần ăn no ăn một bữa, mệt mấy cũng sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần và thể lực.
“A? Sao anh lại ăn ít vậy?” Nhìn Hoàng Lượng trước mặt