Ngày đó sau khi Tịnh Tề té ngã ở ven đường, qua một hồi lâu, chân trái chết lặng mới khôi phục tri giác.
Tịnh Tề chậm rãi đi về nhà, bởi vì sợ Ninh Nhi lúc trở lại lần nữa sẽ tìm không được anh, nên đã lặng lẽ che giấu việc chân đau tái phát, ở nhà ngây ngốc đợi tiểu bảo bối tới tìm mình.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Ninh Nhi vẫn chưa trở lại, Tịnh Tề gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, lại chỉ nhận được ghi âm tự động “Tôi có việc gấp đi Quế Lâm, có việc gì vui lòng để lại lời nhắn.
” Biết cô vẫn bình an, Tịnh Tề yên tâm, nhưng vừa nghĩ lại ngày đó cô len lén chạy tới thăm anh, khóc xin anh tha thứ, cơn đau đầu chết tiệt hết lần này tới lần khác phát tác vào thời khắc ấy.
Nghĩ đến Ninh Nhi ủy khuất mà rời đi nhưng anh lại không có thể ngăn cản cô, tim Tịnh Tề giống như bị kim đâm.
Ninh Nhi bảo bối của anh, công chúa nhỏ mà anh yêu thường biết nhường nào, có bao giờ phải chịu uất ức đến thế chưa? Tịnh Tề thực sự hận chính mình, vốn dĩ đã thề phải bảo vệ cô cả đời, nhưng cô lại luôn vì anh mà chịu khổ hết lần này đến lần khác...
Tịnh Tề trước giờ chưa từng nghĩ tới sẽ mất đi Ninh Nhi, dù cho ba mẹ cô có không thích anh, hiểu lầm anh, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay Ninh Nhi.
Thế nhưng lần này, ở thời khắc mấu chốt, cái chân không thể cho phép anh tiến lên bảo vệ người mà anh yêu, anh thực sự thất vọng với chính bản thân, anh mờ mịt nghĩ rằng liệu bản thân có thật sự đủ năng lực để yêu Ninh Nhi cả đời hay không.
Tịnh Tề biết Ninh Nhi đi đâu, nhưng vẫn chưa nhận được điện thoại hồi âm của cô.
Tịnh Tề trong lòng tiều tụy héo hon, những ở trước mặt mẹ Cảnh vẫn cố làm ra vẻ không có chuyện gì, mỗi ngày vẫn như thường lệ làm việc hơn mười lăm tiếng đồng hồ.
Chân trái cũng không chịu thua kém chân trái khi thì năng động, khi thì mất đi tri giác, Tịnh Tề biết mình hẳn là phải mau chóng đi bệnh viện kiểm tra, nhưng nghĩ đến Ninh Nhi lúc nào cũng có thể trở về, mà khả năng phải đối mặt với kết quả khiến bản thân khó thừa nhận nhất khiến cho Tịnh Tề luôn luôn dũng cảm lại có chút giấu bệnh sợ thầy..
Một buổi sáng nọ, cơn đau nhức làm Tịnh Tề bị đánh thức, dường như có ngàn vạn cây kim nhỏ đâm vào đùi anh vậy, sự tê dại đau nhức, lan rộng toàn bộ chân trái.
Đưa tay xoa bóp, cảm giác đau tê dại tiếp tục mở rộng, từ trên đùi lan đến tận trong tim.
Tịnh Tề thử xuống giường hoạt động, cái chân kia nặng nề dị thường, thử cử động một chút thì giống như kéo theo cả sức nặng ngàn cân.
Mãi một lúc, anh mới có thể từ giường đi